Vũ Nguyên Xuân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Tín, không biết hắn lấy tự tin ở nơi nào.
Hiện tại đại cục đã định, cũng chỉ kém một bước chờ thánh chỉ sắc phong mà thôi, hắn cũng không cần phải tranh luận với Tô Tín làm gì.
Bộ khoái Lục Phiến Môn cũng ghi chép tình huống kỹ càng sau đó lập tức mang đến hoàng cung.
Kỳ thật quá trình này chỉ là một bước thủ tục mà thôi, trong tranh cử tứ đại thần bộ, Cơ Hạo Điển luôn luôn không can thiệp vào.
Nhưng điều kiện tiên quyết nếu có thể cam đoan tuyệt đối công chính, đừng xuất hiện tấm màn đen là được.
Kỳ thật việc này là nhắm vào Thiết gia, dù sao chỉ cần Thiết Ngạo nhúng tay tranh cử, vậy ngươi có tư cách già dặn, nhiều người ủng hộ hơn nữa cũng vô dụng.
Bộ khoái Lục Phiến Môn ghi chép kết quả, Vũ Nguyên Xuân không thể nghi ngờ là xếp vị trí đầu tiên, trong ba thần bộ có hai người ủng hộ hắn, việc này đã đủ lý do.
Bộ khoái và bộ đầu tổng bộ Lục Phiến Môn đều ủng hộ hắn, cho dù công tích và quyền lực trong tay hắn hiện tại kém Tô Tín một bậc cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Bộ khoái Lục Phiến Môn một đường đưa kết quả tranh cử tứ đại thần bộ vào
trong hoàng cung, cũng bày ra trước mặt Cơ Hạo Điển.
Sau khi xem kết quả, Cơ Hạo Điển cười cười nói:
Xem ra Tô Tín không được nhân tâm trong Lục Phiến Môn ah. Đường Hiển đứng bên cạnh cẩn thận nói:
Dù sao Tô đại nhân cũng trẻ tuổi ah, căn cơ trong Lục Phiến Môn quá nhỏ bé.
Trẻ tuổi? Ha ha.
Cơ Hạo Điển cười cười không rõ lắm, kết quả hắn ghi vài nét bút và giao cho Đường Hiển, nói:
- Ngươi đi tới Lục Phiến Môn tuyên chỉ đi.
Đường Hiển tiếp nhận nhìn một lần, lập tức ngẩn người.
Cơ Hạo Điển nhíu mày nói:
- Có vấn đề gì sao?
Đường Hiển vội vàng lắc lắc đầu nói:
- Không có, lão nô sẽ đi.
Lúc này hào khí trong Lục Phiến Môn vô cùng nhẹ nhõm, một đám võ giả vây quanh chúc mừng Vũ Nguyên Xuân, cũng có ý kết giao tân tấn tứ đại thần bộ một phen.
Đồng thời thái độ của Vũ Nguyên Xuân cũng không có ngạo mạn, ngược lại bày ra dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ thu mua nhân tâm.
Uông Ly tiến tới trước mặt Tô Tín, nói:
- Tô tổng bộ đầu, ngươi đúng là đầy khí phách, nhìn dáng vẻ Ân Vô Thường
kìa, Tiếu Diện Diêm La hiện tại cũng muốn biến thành Hắc Diện Diêm La.
Tâm tình của Ân Vô Thường hiện tại thật sự không tốt, đồng thời là lão nhân Lục Phiến Môn nhưng Vũ Nguyên Xuân bại một lần, hắn lại bại hai lần.
Trừ phi tứ đại thần bộ lại có một người chết ngoài ý muốn, nếu không hắn không có thêm cơ hội thượng vị.
Tô Tín cười cười không sao cả, nói:
Có được là hạnh của ta, mất đi là mệnh của ta, có nhiều thứ ngươi có chém giết cũng không phải của ngươi, cũng không thuộc về ngươi.
Uông Ly dựng ngón cái với Tô Tín, nói:
- Quả nhiên Tô tổng bộ đầu nhìn thấu triệt, lòng dạ khí phách không thể chê.
Vào lúc hắn chuẩn bị trò chuyện với Tô Tín hai câu, cửa lớn Lục Phiến Môn bị đẩy ra, Đường Hiển dẫn người đi tới.
Hai mắt mọi người tỏa sáng, vội vàng nghênh đón.
Đường Hiển cất cao giọng nói:
- Người Lục Phiến Môn tiếp chỉ!
Tất cả mọi người nghiêm túc, đứng vững chờ đợi Đường Hiển đọc thánh chỉ.
Xuất ra thánh chỉ, Đường Hiển dùng giọng nói sắc lạnh nói:
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, người kế nhiệm vị trí tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, tổng bộ đầu thành Thịnh Kinh Tô Tín!
Vừa dứt lời, trong Lục Phiến Môn lâm vào yên tĩnh.
Vũ Nguyên Xuân vừa định tiến lên tiếp chỉ, bước chân của hắn dừng lại giữa
không trung, vẻ mặt vẻ kinh hãi nhìn Tô Tín.
Đây là tình huống gì? Bệ hạ gần đây không nhúng tay vào sự vụ Lục Phiến Môn, tại sao khâm điểm Tô Tín trở thành tứ đại thần bộ?
Hắn hao tổn tâm cơ đi tới nước này, kết quả bệ hạ lại bỗng nhiên thay đổi, vậy mà khâm điểm Tô Tín thượng vị, việc này tính là cái gì? Khỉ làm xiếc sao?
Vũ Nguyên Xuân lúc này nói:
Đường công công, có phải bệ hạ nhìn lầm cái gì hay không? Sắc mặt Đường Hiển trầm xuống:
Vũ đại nhân, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ bệ hạ sao?
Vũ Nguyên Xuân tự biết nói lỡ, hắn vội vàng nói:
Ta không phải có ý này, ta nói người Lục Phiến Môn ủng hộ ta nhiều nhất, có phải kết quả đưa lên cho bệ hạ có sai lầm hay không?
Thiết Chiến lạnh lùng nhìn hắn, Vũ Nguyên Xuân cũng thật sự sốt ruột, nói cái gì cũng dám nói.
Chuyện trọng yếu như vậy, nếu Lục Phiến Môn có sai lầm gì đó, chẳng phải Lục Phiến Môn bọn họ quá phế vật hay sao?