Bốn người Thanh Thành kiếm phái không ngừng khám nghiệm tử thi, Tô Tín đứng ở phía sau không có gì khác thường.
Tuy hắn đã bố trí ba thi thể nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ cần đụng phải người giang hồ có kinh nghiệm tuyệt đối không giấu diếm được.
Tô Tín cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Tinh thần của hắn lúc nào cũng đặt lên thân đám người Hầu Minh, một khi bọn chúng phát hiện không đúng thì chính mình lập tứchối oái vũ kỹ tiêu hao phẩm trốn chạy để khỏi chết.
Đúng vậy, không phải liều mạng mà là trốn chạy để khỏi chết.
Trước mặt có tới bốn tên võ giả Tiên Thiên, cho dù vũ kỹ tiêu hao phẩm uy lực lớn nhưng Tô Tín cũng không có nắm chắc đánh chết tất cả bọn chúng.
May mà đám người Hầu Minh cũng không nhìn ra cái gì không đúng, bọn họ chỉ xem xét vết thương một chút liền tính toán kiểm tra xong thi thể.
Bọn họ xem ra, ba cổ thi thể này đúng như lời của Tô Tín nói, đều là chém giết lẫn nhau, ngay cả chi tiết cũng đúng như Tô Tín nói.
Sau khi xem xong, Hầu Minh nói: “Mang ba thi thể này quay về, chờ Ngô sư thúc đến lại bàn giao cho hắn.”
Ba người còn lại gật đầu, lúc này di chuyển ba thi thể ra ngoài, quá trình này
nội tâm Tô Tín căng thẳng.
Kinh mạch trong cơ thể Cung Thanh Phong đã vỡ vụn, nếu như dùng lực lớn thì kinh mạch của hắn sẽ triệt để nát bấy, khi đó toàn thân biến thành huyết nân.
Bởi như vậy cho dù là kẻ đần cũng có thể nhìn ra trong đó khẳng định có không đúng.
Nhưng may mắn đám người Thanh Thành kiếm phái cũng chỉ quy củ mang thi thể ra, cũng không có làm ra cử động hả giận.
Sau khi ra ngoài, Hầu Minh phân phó Tô Tín: “Chuẩn bị cho chúng ta mấy gian phòng khách sạn tốt nhất, đợi ngày mai sư thúc ta tới chúng ta còn cần báo cáo với hắn, như vậy chuyện Thường Ninh phủ mới xem như chính thức giải quyết.”
Tô Tín vội vàng nói: “Ta đã bao một gian khách sạn tốt nhất Khoái Hoạt Lâm, hiện tại mời các vị đi qua.”
Hầu Minh thoả mãn gật gật đầu, bang chủ tiểu bang phái này xem như biết chuyện.
Tô Tín về sau còn gọi mấy người tới lưu giữ thi thể trong nghĩa trang Thường Ninh phủ, hắn tự mình dẫn đám người Hầu Minh đi khách sạn nghỉ ngơi.
Sau khi an bì đám người Hầu Minh, Tô Tín lập tức quay người bỏ chạy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất quay về Kim Nguyệt phường.
Vấn đề này còn chưa kết thúc, Thanh Thành kiếm phái sẽ có sư thúc của Hầu Minh hỏi tới.
Có thể được Hầu Minh xưng là là sư thúc, thực lực và trí tuệ của hắn không kém, kinh nghiệm giang hồ cũng không phải đám người Hầu Minh có thể so sánh.
Huống hồ cho dù sư thúc Hầu Minh không nhìn ra Tô Tín gian lận thi thể Cung Thanh Phong, sau khi đặt thời gian dài thi thể sẽ biến hóa, cũng không biết thời gian này là một ngày hay hai ngày, không ai có thể biết.
Chờ tới lúc mọi người nhìn thấy thi thể biến thành huyết nhân thì mọi việc sẽ bại lộ.
Không cần tra xét, không cần hoài nghi, nhất định là Tô Tín giở trò quỷ.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể ở lại Thường Ninh phủ được nữa, nhất định phải trước khi Ngô sư thúc của Thanh Thành kiếm phái tới nơi này liền rời đi Thường Ninh phủ.
Sau khi chạy về Kim Nguyệt phường, Tô Tín đi trường tư thục gọi Hinh Nhi.
Nhìn thấy ca ca của mình lúc này tìm mình, Hinh Nhi nghi ngờ hỏi: “Ca ca, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Tín sờ sờ đầu Hinh Nhi, nói: “Không có, đi cùng ca ca gặp Tạ tỷ tỷ.”
Hinh Nhi nhu thuận gật gật đầu.
Trong khoảng thời gian này Tạ Chỉ Yến dạy nàng không ít, Hinh Nhi cũng có tốt cảm với vị tỷ tỷ nhu hòa kia.
Trên đường mang theo Hinh Nhi đi vào khách sạn của Tạ Chỉ Yến, lúc này Tạ Chỉ Yến đang đốc xúc đám tiểu Thất luyện kiếm.
Sau khi Tô Tín đi vào, trầm giọng nói: “Tạ cô nương, ta có thể nói với ngươi vài lời hay không?”
Tạ Chỉ Yến gật gật đầu, bảo đám người tiểu Thất đi ra noài.
Đợi đến lúc mọi người đi rồi, Tô Tín nói ra: “Cung Thanh Phong, Phương Đông Đình và A Thất đều là ta giết.”
Tạ Chỉ Yến không nói gì nhưng ánh mắt lại mang theo một tia chấn kinh.
Trước kia nàng cũng hoài nghi nguyên nhân cái chết của Phương Đông Đình, bởi vì tính cách của hắn căn bản không có khả năng dốc sức liều mạng với Cung Thanh Phong.
Trong tình huống bình thường, nếu Phương Đông Đình chạy trốn Cung Thanh Phong giết chết mới là bình thường, nhưng Phương Đông Đình lại đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong, việc này đã làm Tạ Chỉ Yến hoài nghi.
Cho dù nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ Tô Tín lại giết Cung Thanh Phong, ban chủ tiểu bang phái Thường Ninh phủ bình thường trước mặt quá không đơn giản.
“Ngươi hồ lộng vượt qua đám người Hầu Minh, ngươi định trốn sao? Sư thúc đám người Hầu Minh có lẽ là võ giả Thần Cung Cảnh trong Thanh Thành kiếm phái, là ‘ Tứ Linh Kiếm ’ Ngô Đạo Viễn, nguyên thần của hắn đã chạm tới biên giới nguyên thần cảnh, cũng đạt tới cảnh giới tông sư.”
“Cho dù ngươi có thể giết chết Cung Thanh Phong nhưng ngươi khó tiếp được ba chiêu của Ngô Đạo Viễn, hơn nữa ngươi làm những thủ đoạn kia, đoán chừng cũng rất khó giấu diếm được Ngô Đạo Viễn.”
Dù thế nào cũng quen biết một hồi, Tạ Chỉ Yến tốt tâm nhắc nhở Tô Tín một phen.
Tô Tín gật đầu nói: “Ta đều biết, lần này ta muốn cầu Tạ cô nương một việc.”
Tạ Chỉ Yến ngẫm lại nói: “Lần này ngươi giúp ta rất nhiều, chỉ cần ta có thể giúp đỡ ngươi, ngươi có thể nói, nhưng ta không thể giúp ngươi đối phó Ngô Đạo Viễn.”
“Hắn là tiền bối giang hồ, cho dù ta là đệ tử chưởng môn Dịch Kiếm Môn cũng không lọt vào mắt hắn.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Ta biết việc này, ta muốn phó thác Hinh Nhi cho ngươi, cho nàng gia nhập Dịch Kiếm Môn.”