Cho dù hiện tại Duẫn Tịch mới chỉ là tổng bộ đầu Giang Nam đạo nhưng Tô Tín vừa ra lệnh một tiếng, tất cả bộ khoái và bộ đầu đều rút binh khí nhìn chằm chằm Duẫn Tịch.
Gương mặt Duẫn Tịch biến thành khó coi, dù gì hắn cũng thông lĩnh Lục Phiến Môn Giang Nam đạo mấy tháng, bây giờ hắn có vị trí tổng bộ đầu Lục Phiến Môn trên người, kết quả Tô Tín ra lệnh một tiếng lại không ai đứng về phía hắn.
Duẫn Tịch khẽ cắn môi, hắn trực tiếp quay người chạy đi.
Tô Tín vừa trở lại, những việc hắn làm cũng bại lộ, hắn không cách nào ngây ngốc trong Lục Phiến Môn được nữa, tội danh cấu kết dư nghiệt Ngô quốc rất lớn, cho dù là Lưu Phượng Vũ cũng không tha cho hắn.
- Tránh ra!
Duẫn Tịch quát một tiếng, hắn vận dụng Trích Tinh Thủ đánh bay hai tên bộ khoái cản đường.
Nhưng Tô Tín sẽ cho phép hắn rời đi?
Hắn toàn lực thi triển Phong Thần Thối, phát sau mà đến trước, trong nháy mắt Tô Tín đã đi tới trước người Duẫn Tịch, hắn vung trảo đánh ra năm đạo kiếm khí bảo phủ không gian và bắn Duẫn Tịch bay ra xa.
Ánh mắt Duẫn Tịch mang theo kinh hãi, lúc này mới không đến ba tháng nhưng hắn cảm giác thực lực Tô Tín tăng vọt một mảng lớn.
Không cho Duẫn Tịch chút cơ hội nào, Tô Tín chỉ sử dụng một chỉ như lôi đình oanh động, chỉ lực cường đại bao phủ thân thể Duẫn Tịch, cũng đánh nát tất cả kinh mạch của hắn, khiến cho Duẫn Tịch kêu lên đau đớn và ngất đi.
Nhìn thấy Tô Tín dùng vài chiêu đã giải quyết Duẫn Tịch, Hoàng Bỉnh Thành vội vàng chạy tới hỏi:
Lão đại, tại sao không giết hắn trước? Tô Tín thản nhiên nói:
Hắn đã bị phế, giết hay không không có gì khác nhau, giao hắn cho Lục Phiến Môn, xem như lễ vật tặng mấy vị đại nhân.
Phần lễ vật mang tên Duẫn Tịch đối với Thiết Chiến thì đây một phần đại lễ, nhưng đối với Lưu Phượng Vũ thì nó không phải lễ vật gì tốt đẹp cho cam.
Chuyện ta bảo ngươi làm, ngươi đã làm chưa? Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành gật đầu nói:
Lão đại yên tâm đi, những gia hỏa dư nghiệt Ngô quốc đều bị chúng ta khống chế, cam đoan không có động tĩnh gì.
Sau khi Tô Tín trở về cũng bí mật thông tri đám người Hoàng Bỉnh Thành bố trí tất cả, không chỉ vu oan giá họa tạo xung đột trong Thanh Bình Phái cùng Lục Phiến Môn, còn lại bảo Hoàng Bỉnh Thành xử lý dư nghiệt Ngô quốc do Giang Hạc Lưu an bài trong Lục Phiến Môn.
Tô Tín sẽ không nhìn công lao bỏ chạy.
Sau khi trở lại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, Tô Tín trực tiếp bảo ngưởi truyền tin tức tới tất cả đại tông môn, Duẫn Tịch đưa ra quy củ thu thuế cũng bị hủy bỏ, đồng thời cũng báo cho bọn họ biết Tô Tín hắn đã trở lại.
Những dư nghiệt Ngô quốc ẩn nấp trong Lục Phiến Môn cũng bị Tô Tín tung lưới bắt gọn, trực tiếp chuyển giao cho Cổ Đông Lai, về phần là giết hay làm gì thì hắn không quan tâm.
Tô Tín không có giao Duẫn Tịch cho Cổ Đông Lai, mà là bảo người mang hắn đi tổng bộ Lục Phiến Môn, đồng thời cũng phát tin tức cho Thiết Chiến.
Sau nửa tháng, Duẫn Tịch bị giải tới tổng bộ Lục Phiến Môn, hắn có liên hệ với dư nghiệt Ngô cho nên dù không chết cũng bị thẩm vấn một phen mới được.
Thời điểm nghị sự, Thiết Chiến trêu chọc Lưu Phượng Vũ:
Xem ra Lưu đại nhân ngươi nhìn người không rõ, vậy mà phái một dư nghiệt Ngô quốc đi làm tổng bộ đầu Giang Nam đạo, nếu không phải Tô Tín xuất hiện kịp thời sẽ gây thành đại họa.
Lưu Phượng Vũ thản nhiên nói:
- Ngươi cũng đừng quên Duẫn Tịch lúc trước xuất thân người Thiết gia.
Hai người mỉa mai nhau vài câu sau đó im lặng, dù sao loại chuyện này cũng không có ý nghĩa.
Lần này Lưu Phượng Vũ đã thua, cho dù Duẫn Tịch không có cấu kết với dư nghiệt Ngô quốc nhưng mọi người đều nhìn thấy hành vi của hắn tại Giang Nam đạo, hoàn toàn không có cách nào so với Tô Tín.
Cho nên từ nay về sau này Giang Nam đạo, tối thiểu Lưu Phượng Vũ không có tư cách nhúng tay vào.
Thiết Chiến ho khan một tiếng nói:
Lần này Tô Tín làm không tệ, bản thưởng cho hắn không thể bị áp chế, cho nên ta quyết định cho Tô Tín cơ hội tiến vào vũ mộ tu hành ba ngày, chờ hắn đến thành Thịnh Kinh là có thể sử dụng.
Sau đó cũng nên tấn chức vài tổng bộ đầu châu phủ dưới trướng hắn lên làm phó tổng bộ đầu, ta cũng đã phê chuẩn, các vị nghĩ sao?
Đám người Lưu Phượng Vũ không có lên tiếng, xem như thừa nâận quyết định này, hiện tại bọn họ không tìm ra bất cứ lý do gì ngăn cản ban thưởng của Tô Tín.
Tô Tín bảo người mang lá thư đến chỗ Thiết Chiến không chỉ nói tình hình Giang Nam đạo, hắn còn muốn quan chức.
Lúc trước hắn đáp ứng đám người Lục Tục, sẽ cấp cho bọn họ vi trí phó tổng bộ đầu, hiện tại cũng nên thực hiện.
Vị trí phó tổng bộ đầu chỉ thuộc về bốn người Lục Tục, Lưu Hạo, Triệu Nhất Minh, Lý Phôi, Hoàng Bỉnh Thành không nằm trong số đó.
Lục Phiến Môn cũng không có quan văn bình thường, không có thực lực, vậy ngươi chỉ có thể đứng phía sau mà thôi, khẳng định không thể ngồi lên vị trí phó tổng bộ đầu.
Hoàng Bỉnh Thành cũng không để ý, dù sao chỉ cần Tô Tín còn, địa vị của hắn có thể cam đoan, hơn nữa tuyệt đối không dưới đám người Lý Phôi.
Lần này Tô Tín xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ đều nhờ vào một mình Hoàng Bỉnh Thành chèo chống ngăn cản Duẫn Tịch chèn ép.
Dùng năng lực Hoàng Bỉnh Thành thể hiện ra, cho dù hắn không có vị trí phó tổng bộ đầu cũng không ai dám xem nhẹ hắn.