Sáng sớm ngày thứ hai, Thượng Quan Ngạn Khanh đã sớm tỉnh lại, không biết vì sao, hắn có cảm giác trong lòng sinh ra bất an.
Bình thường Chúc Ngôn Tín sẽ tới nịnh nọt đã không thấy, Thượng Quan Ngạn Khanh cảm thấy không quen, hắn kéo một tên võ giả tới và hỏi: “Có nhìn thấy Chúc Ngôn Tín đi đâu không?”
Tên võ giả kia lắc đầu nói: “Không có nhìn thấy ah, hắn vẫn ở trong phòng không có đi ra.”
Thượng Quan Ngạn Khanh chau mày: “Đi tìm Chúc Ngôn Tín tới cho ta..”
Qua không có một hồi, tên võ giả kia quay lại và nói: “Thượng Quan công tử, Chúc Ngôn Tín mất tích! Người giữ cửa cũng không nhìn thấy hắn ra ngoài.”
Sắc mặt Thượng Quan Ngạn Khanh lúc này âm trầm nói: “Đồ ngu ngốc! Ta đã nói với hắn không nên ra ngoài gây chuêện.”
Chúc Ngôn Tín nói như thế nào cũng có thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, trong Hoa Âm sơn không có bao nhiêu người ngăn cản hắn được..
Người của chín đương gia Hoa Âm sơn biết rõ Chúc Ngôn Tín là người một nhà, bọn họ sẽ không động tới Chúc Ngôn Tín, vậy bây giờ Chúc Ngôn Tín đột nhiên biến mất, cách giải thích duy nhất là hắn đào tẩu.
Lúc này ba người Hàn Nghiễm đi tới, nhìn thấy Thượng Quan Ngạn Khanh tức giận như vậy thì bọn họ làm ra dáng vẻ ngạc nhiên: “Thượng Quan công tử, ngươi
sao thế?”
Thượng Quan Ngạn Khanh hừ lạnh nói: “Ngày hôm qua Chúc Ngôn Tín chạy xuống núi, các ngươi có biết hay không?”
Hoa Âm sơn là địa bàn củađaám người này, thủ hạ bọn họ không có nhiều như khi làm đạo phỉ trong rừng rậm Tương Nam nhưng cũng có tới cả trăm người, có thể nói thủ vệ Hoa Âm sơn chật như nêm cối.
Chúc Ngôn Tín một mình xuống núi, đám người này không có khả năng không biết.
Hàn Nghiễm sầu khổ nói: “Đương nhiên là biết rõ, khi đó cũng là đêm khuya, thủ hạ huynh đệ cho rằng Chúc Ngôn Tín nghe Thượng Quan công tử phân phó đi làm việc, cho nên cũng không có quấy rầy chúng ta, hiện tại biết rõ cũng đã muộn rồi.”
Thượng Quan Ngạn Khanh hừ lạnh một tiếng, hắn biết rõ chính mình ngày hôm qua đắc tội đám đạo phỉ hung ác, cho dù bọn họ nhìn thấy Chúc Ngôn Tín chạy ra khỏi Hoa Âm sơn cũng không nói với mình.
Lúc này một tên đạo phỉ Hoa Âm sơn vội vàng chạy tới, nói: “Không tốt nhị trại chủ! Tiêu Ma Vân và Địch Vân Phi mang theo rất nhiều võ giả xông lên núi, nhân số tới mấy trăm người!”
Đám người Thượng Quan Ngạn Khanh và Hàn Nghiễm biến sắc.
Sắc mặt Thượng Quan Ngạn Khanh biến hóa, chuyện hắn lo lắng đã xảy ra, hắn cuối cùng vẫn kinh động người Tương Nam.
Nếu người tới là tiểu tông môn trong Tương Nam cũng bỏ đi, không nghĩ tới còn dẫn Địch Vân Phi và Tiêu Ma La tới nơi này.
Phải biết rằng thủ hạ của hắn có thể thắng tiểu tông môn Tương Nam, cho dù bị thủ hạ Địch Vân Phi bị Tô Tín đánh cho tàn phế cũng giống như vậy.
Sắc mặt đám người Hàn Nghiễm cảm giác không đúng.
Bọn họ chỉ muốn dẫn Tô Tín tới, tại sao đổi thành Địch Vân Phi cùng Tiêu Ma Vân?
Nếu như chỉ có Tô Tín, hắn chỉ có lẻ loi một mình đương nhiên không tranh lại đám người Hoa Âm sơn bọn họ.
Nhưng lần này chính là Tiêu Ma La cùng Địch Vân Phi, hai người này có thủ hạ đông dảo, tuyệt đối sẽ mạnh hơn Hoa Âm sơn nhiều.
Còn chưa chờ bọn họ kịp phản ứng, Tiêu Ma La cũng đã cười lớn mang người đi tới, nhìn thấy đám người Thượng Quan Ngạn Khanh liền như cười mà không cười nói một câu: “Ta nói Thượng Quan huynh, ngươi làm người không phúc hậu ah, chậc chậc, ngươi đào lăng tẩm ‘ Kiếm Tôn Giả ’ La Vân nhưng giấu diếm chúng ta thật khổ mà.”
Sau lưng hắn là Địch Vân Phi mang theo Bàng Phi Vân cùng một đám võ giả Tiên Thiên chạy tới.
Tuy hắn thua Tô Tín, đang muốn chuẩn bị quay về Tranh Kiếm Minh, nhưng khi phát hêện lăng tẩm của cường giả Dương Thần Cảnh liền không đi, phát hiện chỗ tốt như vậy chỉ có đồ ngốc mới rời đi.
Nhìn thấy nhiều người tới đây như vậy, sắc mặt Thượng Quan Ngạn Khanh đen như đáy nồi, nói: “Rốt cuộc là ai nói cho các ngươi biết tin tức này? Là đồ ngu ngốc Chúc Ngôn Tín nói hay sao?”
Tiêu Ma Vân kinh ngạc nói: “Chúc Ngôn Tín? Vậy là ai? Nói cho chúng ta biết tin tức là..”
“Là ta nói cho bọn họ biết.”
Tô Tín mang theo Chúc Ngôn Tín đi tới Hoa Âm sơn, phía sau hắn còn có Tạ Chỉ Yến.
Ném Chúc Ngôn Tín tới trước mặt Thượng Quan Ngạn Khanh, Tô Tín thản nhiên nói: “Thượng Quan công tử, thủ hạ của ngươi to gan lớn mật nha, cầm một thứ đồ hư đi ám sát ta, cũng không biết ngươi cho hắn lá gan hay là hắn to gan?”
Thượng Quan Ngạn Khanh lạnh lùng nhìn Chúc Ngôn Tín, lúc này hận không thể giết hắn tại chỗ.
Đám thủ hạ hắn đều là người mời chào từ châu phủ giao giới Tương Nam đạo cùng Hán Nam đạo, có thể nói những người này đồng khí liên chi với nhau.
Chính mình giết một Chúc Ngôn Tín dễ dàng, kế tiếp nha, chỉ sợ mình phải một mình đối phó đám người Tiêu Ma Vân.
“Chạy trở về đi!”
Thượng Quan Ngạn Khanh lạnh lùng quát.