Đối với tin tức Tô Tín diệt cả nhà Chúc gia trang, bởi vì Nhân Bảng công bố trên giang hồ nên sinh ra xôn xao.
Tuyệt đại đa số tông môn chính đạo xì mũi coi thường Tô Tín, cho rằng hắn tâm tính hung tàn cực đoan, hiện tại còn chưa đoa nhập ma dạo nhưng cũng đã có dấu hiệu báo trước.
Thiếu Lâm tự Giác Nghiêm đại sư như muốn mang hắn về Thiếu Lâm tự trấn áp tẩy đi một thân lệ khí là đúng.
Nhưng mặc dù có người nói như vậy nhưng đại bộ phận chỉ là nói nhảm mà thôi, cũng không có ai nóng đầu đi tìm Tô Tín làm hiệp sĩ trừ ma vệ đạo.
Dù sao Chúc gia trang bị diệt không có một chút quan hệ nào với hắn, thời điểm này chỉ có đồ ngu xuẩn mới đúng ra trêu chọc Tô Tín.
Huống hồ trải qua chuyện này mọi người cũng đại khái nhìn ra tính cách của Tô
Tín.
Hắn xuất thân tán tu, tính cách có thù tất báo, tuyệt đối là ngươi đánh ta một quyền, ta đâm ngươi một đao.
Loại nhân vật này có thể không trêu chọc thì không trêu chọc, một khi trêu chọc thì phải diệt sát hắn triệt để, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Tô Tín không biết những chuyện này, cho dù biết hắn cũng cao hứng.
Bởi vì có người kiêng kị hắn đã chứng minh hắn thị uy thành công, về phần thanh danh giang hồ gì đó, Tô Tín không quan tâm thứ hai.
Giết Phương Đông Đình bị treo thưởng trên Hắc bảng chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại hắn là truy phong tuần bổ của Lục Phiến Môn, là tay sai triều đình hàng thật giá thật.
Thân phận này không thể dấu diếm cả đời, sau khi bị người khác biết rõ, khi đó thanh danh của Tô Tín trên giang hồ càng thối không thể ngửi.
Một đường đi tới, Tô Tín vừa bắt đầu đã chuẩn bị đi đường bộ tới Giang Nam đạo, nhưng đường bộ lại dài nhất, hơn nữa trên ngựa bất tiện tu luyện, cho nên Tô Tín liền lựa chọn đi đường thủy, chỉ dùng thời gian một tháng sẽ tới Giang Nam phủ tại Giang Nam đạo.
Vùng sông nước Giang Nam xưa nhay phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, Giang Nam phủ thân là châu phủ hạch tâm của Giang Nam đạo thì càng phải như vậy.
Cả Giang Nam phủ có thể nhìn thấy nhiều cầu nhỏ nước chảy, từng chiếc thuyền không ngừng qua cầu, trên đườn phố có hiệp sĩ đội mũ vành rộng, công tử thế gia phong lưu phóng khoáng, thanh niên hiệp sĩ anh tuấn tiêu sái đi lại không ngớt, từ đó có thể thấy phong vị của sông nước Giang Nam đạo.
Tô Tín rời thuyền tùy tiện dò xét chung quanh, quả nhiên Giang Nam phủ không hổ là nơi có võ phong cực thịnh tại Trung Nguyên, có thể nói Hậu Thiên đi đầy đất, Tiên Thiên nhiều như chó cũng không đủ.
Tô Tín có tu vi Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh đỉnh phon, hắn có thể xem là cao thủ tại Tương Nam đạo và Hán Nam đạo, nhưng ở Giang Nam phủ chỉ có thể xem là người bình thường.
Tối thiểu Tô Tín vừa rồi nhìn thấy mấy võ giả đi ngang qua có tu vi Tiên Thiên.
Du Long Kiếm bị Tô Tín tìm da cá mập nhét vào, tùy ý đọng bên hông.
Bên hồ có từng chiếc từng chiếc thuyền buồm đang đậu treo bảng giá chờ người
thuê, ở nơi xa hơn có thể nhìn thấy từng tòa hoa thuyền cũng có thể cung cấp người thuê, giá tiền nha, cũng không phải những thuyền buồm có thể so sánh.
Tô Tín tùy ý đi tới trơớc một chiếc thuyền buồm, chủ thuyền là lão hán chừng sáu mươi nhưng tinh thần khí không tồi, trong thuyền có một nữ ngư dân chừng mười lăm, sáu tuổi, bộ dáng thanh tú, còn mang theo khí chất hàm xúc của vùng sông nước Giang Nam.
“Lão bá, ta muốn đi xem Giang Nam phủ một vòng, ngài muốn bao nhiêu tiễn?”
Lão hán mở miệng nói: “Vị công tử này cứ xem mà cho là được, lão hán ta cũng nhân nghiệp nghỉ đánh cá cho nên ngồi không, lời thêm một ít tiền cải thiện bữa ăn.”
Tô Tín cười cười, hắn nhảy lên thuyền và ném cho nữ tử mười lượng bạc, lập tức làm cho nàng cười nheo mắt lại.
Nội tâm Tô Tín cười thầm người Giang Nam phủ đúng là biết tính toán, lại dám chơi thủ đoạn nhỏ này với võ giả, tại địa phương khác hiếm khi thấy việc như vậy.
Vừa rồi lão hán nói hắn tùy ý cho là được thật ra đang chờ hắn vì mặt mũi mà cho nhiều tiền a.
Vừa nhìn đã biết hắn là nhân sĩ giang hồ, lão hán mang theo cháu gái tân tân khổ khổ đánh cá thuê thuyền trợ cấp gia dụng, nếu ngươi cho ít tiền, ngươi không biết xấu hổ ném ra mấy văn tiền hay sao?
Đương nhiên Tô Tín không quan tâm chút thủ đoạn này, trực tiếp ném ra mươi lượng bạc xem như tiêu khiển.
Lão hán khua động mái chèo, thuyền buồm lúc này rời bến, nữ tử nhỏ giọng nói: “Vị công tử này cần ăn cái gì không? Ta có cá tươi vừa đánh bắt được vào buổi sáng, còn có hoàng tửu do gia đình tự nhưỡng, công tử cần nếm thử?”
Nữ tử nhỏ nhọ nói với hắn thập phần dễ nghe, Tô Tín nói: “Được, ngươi xem
mà làm.”
Tô Tín nhìn nữ tử mang các loại dụng cụ làm bếp ra, hắn lắc đầu cười thầm.
Nếu mình thật móc mười văn tiền ra, đoán chừng sẽ không có đãi ngộ này.
Dáng người nữ tử nhỏ nhắn nhưng quanh năm sinh hoạt trên thuyền, tay chân lại vô cùng nhanh nhẹn.
Cá tươi được đánh bắt vào buổi sáng, chứa trong giỏ cá đọng ở đuôi thuyền, sọt cá chìm vào trong nước nên cá tươi vẫn sống.
Nữ tử thuần thục mở bụng cá và làm sạch, sau đó đặt vào nước sôi và tăng thêm gia vị, lúc này mới hầm cách thủy, bên cạnh còn có một bình rượu màu vàng, bình rượu có mùi thơm ngạt ngào.