Đám người Lục Thần lúc này bị Trầm Thiên Dao kéo đi tổng bộ Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ, bọn họ cũng biết làm như vậy có phần không ổn.
Lục Thần do dự nói:
“Thiên Dao, chúng ta không hỏi tại sao Liên Nguyệt Hải lại đi ám sát Tô Tín hay sao? Lại nói hiện tại chúng ta vội vàng cũng vô dụng, vạn nhất hắn chết thì sao?”
“Câm miệng!”
Trầm Thiên Dao phẫn nộ lườm Lục Thần:
“Nếu ngươi không đi thì ta đi!”
Một nhìn thấy vị đại tiểu thư này nổi giận, mọi người lập tức im lặng không nói lời nào, chỉ có thể đi theo Trầm Thiên Dao đ tới tổng bộ Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ đòi người.
Lúc này Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ đang giới nghiêm, những bộ khoái Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ đã bị tinh nhuệ Tô Tín mang theo thay thế.
Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo bị ám sát bên đường, việc này nhỏ hay sao?
Hiện tại Trầm Thiên Dao mang theo đám người Lục Thần đi tới tổng bộ Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ nhưng bị người cản lại.
“Lục Phiến Môn trọng địa không được tự tiện xông vào!”
Bộ khoái cầm đầu quát lớn.
Trầm Thiên Dao hừ lạnh một tiếng nói:
“Gọi Tô Tín ra đây, bảo hắn thả Liên đại ca ra.”
Tên bộ khoái Lục Phiến Môn lập tức quát to:
“Lớn mật! Tên của Tô đại nhân là ngươi có tư cách gọi hay sao?”
Mặc dù nói khí chất đám người Trầm Thiên Dao xuất thân đệ tử đại phái nhưng đám bộ khoái nơi này không đặt bọn họ vào trong mắt.
Nếu là bọn họ lúc trước sẽ không dám như vậy nhưng hiện tại đã khác.
Lục Phiến Môn hiện tại cũng không phải là Lục Phiến Môn nghẹn khuất cầu toàn lúc trước.
Phải biết rằng ngay cả cường giả Nguyên Thần Cảnh cũng phải khách khí với đại nhân mình, ba đại thế lực nhất lưu thì sao? Đại nhân đánh mặt bọn họ nhưng không dám thả cái rắm.
Bốn tiểu bối bị làm hư mà thôi, bộ khoái không xem bọn họ là việc quan trọng, bảo trưởng bối các ngươi đi tới đây còn không kém bao nhiêu.
Trong mắt Trầm Thiên Dao mang theo phẫn nộ và ủy khuất, từ nhỏ đến lớn nàng chính là tiểu công chúa trong Thất Hùng Hội, được mọi người sủng ái nhất, ai dám lớn tiếng quát nạt nàng?
Đám người Lục Thần nhìn thấy Trầm Thiên Dao ủy khuất liền tức giận khôn nhỏ.
Chương Khải chỉ vào mũi tên bộ khoái và mắng:
“Là ngươi ớn mật! Có tin ta lột bộ da chó trên người ngươi hay không! Một tay
sai triều đình hung hăng càn quấy cái gì? Nhanh bảo Tô Tín cút ra đây cho ta.”
“Ranh con không biết sống chết!”
Trong mắt bộ khoái bắn ra lửa giận, trực tiếp gọi ba bộ khoái thủ vệ khác ra tay với đám người Trầm Thiên Dao.
Trong bốn người chỉ có Lục Thần tính tình cẩn thận, nội tâm hắn mắng chửi Chương Khải không dứt.
Bọn họ tới đòi người hay tới cướp người, còn dám đánh nhau với Lục Phiến Môn?
Đương nhiên hắn cũng chỉ oán trách Chương Khải mà thôi, hắn sẽ không dám nói Trầm Thiên Dao hung hăng vênh váo đi chọc tên bộ khoái.
Bốn đấu bốn nhưng đám người Lục Thần sẽ không cho Trầm Thiên Dao ra tay, bọn họ bao vây Trầm Thiên Dao vào giữa, dùng ba đấu bốn.
Cho dù như thế đám người Lục Thần cũng không lâm vào hạ phong.
Cho dù kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ ít ỏi nhưng dầu gì cũng là đệ tử đích truyền của Thất Hùng Hội, cho dù vũ kỹ truyền thừa hay binh khí đều mạnh hơn các bộ khoái bình thường.
Cửa ra vào có động tĩnh lớn như thế đương nhiên đã kinh động Tô Tín.
Tô Tín còn cho rằng là người Lạc Vũ sơn trang cho nên tới đây đòi ngươi, hắn không nghĩ lại là bốn thái điểu.
“Dừng tay cho ta!”
Tô Tín quát lớn một tiếng, bốn tên bộ khoái thu tay lại nhưng đám người Lục Thần đang giết cao hứng, thấy bốn bộ khoái thu tay thì bọn họ vẫn muốn ra tay.
Ánh mắt Tô Tín sinh ra một tia hàn quang, hắn duỗi ngón tay điểm ra ba chỉ, ba sợi tơ máu như có sinh mạng đánh vào ba thanh binh khí, thân thể ba người chấn
động lùi bước.
Đặc biệt là Trương Bá Ngọc, binh khí hoàng cấp của hắn đã giao cho Trương Bất Tam, bản thân hắn dùng thanh đoản kiếm trang trí bình thường nên không chịu nổi lực lượng Huyết Hà thần chỉ.
Cổ tay hắn bị đánh rách tả tơi, máu tươi chảy ra như suối, hắn thê thảm không chịu nổi.
Sắc mặt Lục Thần biến đổi, chỉ vào Tô Tín và quát lớn:
“Tô Tín! Ngươi có ý gì? Ngươi dám đả thương người!”
Tô Tín lạnh lùng nhìn hắn, nói:
“Vừa rồi ta bảo ngươi dừng tay ngươi không nghe sao?”
“Chúng ta không phải thủ hạ của ngươi tại sao phải nghe ngươi nói?”
Chương Khải miệng thối đáp trả.
Tô Tín lạnh lùng nói:
“Thủ hạ ta nghe lệnh lui về phía sau, các ngươi còn không buông tha dám tấn công, nếu như bọn họ bị thương, các ngươi cho rằng mình còn hoàn hảo đứng nói chuyện với ta sao?”
Nội tâm bốn tên bộ khoái lập tức cảm động không nhỏ, bọn họ có cảm giác đi theo đại nhân như vậy không lỗ.
Lục Thần còn muốn nói cái gì đó nhưng Trầm Thiên Dao lại nói: