"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
"Vòng tay là bà ngoại con để lại cho mẹ, bây giờ mẹ tặng lại cho con. Hai năm nay không thể đeo nên con cầm cất kỹ đi.”
“Sổ tiết kiệm này là ông ngoại con để lại năm con sinh ra, vẫn luôn cất giữ ở chỗ mẹ. Hiện tại con sắp cùng Lục Kiêu đi theo quân, đến nơi mới cũng phải mua đồ nên cầm tiền đi.”
Dương Mẫn từ ái xoa xoa tóc con gái, giọng nói nghẹn ngào:
"Kiều Kiều cho tới bây giờ con chưa từng rời xa khỏi mẹ. Sau này ở bên ngoài phải hiểu chuyện một chút nhưng con nhớ kỹ, không ai có thể khiến con cảm thấy oan ức hay bất hạnh, không vui thì gọi điện thoại về nhà, có chuyện gì nhất định phải nói cho mẹ, biết không?"
Vành mắt Tô Ngọc Kiều cũng đỏ hoe, cô nhào vào trong lòng Dương Mẫn bắt đầu rơi nước mắt:
"Mẹ, con không muốn xa mẹ!”
Thật ra cô cũng không nhất định phải đi theo Lục Kiêu nhưng cô thật sự không nỡ rời xa người nhà.
“Kết hôn rồi thì phải sống tốt hơn, đừng lúc nào cũng bắt nạt Lục Kiêu. Thằng bé nhường nhịn con thì con cũng phải học cách quan tâm nó, biết không?”
“Hai vợ chồng ở chung không thể lúc nào cũng có một cương một nhu, phải là hai người cùng bao dung lẫn nhau mới có thể bên nhau lâu dài.”
Dương Mẫn ôm con gái, trong lòng rất không nỡ nhưng bà cũng phải học cách buông tay.
Trước kia Dương Mẫn cũng đã nói những lời này với cô. Khi đó Tô Ngọc Kiều nghe không lọt, hiện tại cô chịu nghe theo thì Dương Mẫn lại không có nhiều cơ hội nói cho cô nghe nữa. Hiếm khi hai mẹ con ngồi xuống nói chuyện tâm sự một hồi, mãi đến khi thím Lưu mua thức ăn trở về, thuận tiện đón Tiểu Bảo và Vi Vi mới gọi hai người ra.
Dương Mẫn lau nước mắt cho con gái, cuối cùng nói: “Nghe lời mẹ, cất kỹ mấy thứ này. Con muốn nói cho Lục Kiêu thì nói cho nó biết, không muốn nói thì không nói. Đây là tiền ông ngoại con để lại cho con, con nhớ kỹ, ngoại trừ mẹ và ba con, còn có Lục Kiêu, thì không thể nói với những người khác.”
Lúc trước nhà họ Dương cũng được coi là giàu có. Tuy đã quyên góp hơn phân nửa tài sản nhưng tài sản còn lại này cũng đủ khiến người ta mơ ước. Mấy năm nay vì bối cảnh nhà mẹ đẻ nên Dương Mẫn cũng không thích ra ngoài xã giao. Nhưng bà cũng không thể biểu hiện quá giản dị, kẻo có người ngoài sẽ nghi ngờ bà đang che giấu điều gì đó xấu xa.
Bà dám nuông chiều, chiều chuộng con gái thành tính tình như bây giờ một phần là xuất phát hết từ tình yêu, một phần là bà cũng đã tính toán mức độ. Nhà họ Dương có công với đất nước, hiện giờ chỉ có một mình bà là người nhà họ Dương ở lại trong nước. Nếu có người muốn đối phó với bọn họ, cũng phải tìm một lý do hợp lý mới được.
Chỉ cần bà ở trong giới hạn này, không chủ động phạm tội thì ai cũng không thể đổ tội cho bà. Hiện tại Tô Ngọc Kiều sắp rời khỏi trung tâm thủ đô, số tiền này có thể để cô cầm đi tiêu. Những người có tâm tư xấu cũng chỉ có thể đỏ mắt đứng xa nhìn.
Hai mẹ con bình ổn lại cảm xúc, lúc này mới thản nhiên xuống lầu. Lục Kiêu đã về đang ở dưới lầu. Biết mẹ vợ đang nói chuyện riêng với vợ nên anh thức thời không đi lên quấy rầy. Ở phòng khách cùng cậu con trai chơi đùa một lúc lâu, mới đợi được Tô Ngọc Kiều từ trên lầu đi xuống.
Lục Kiêu ngẩng đầu liền thấy mắt cô đỏ hoe, hẳn là đã khóc rất nhiều, có lẽ là vì chuyện theo quân.