“Anh ơi, tay anh bẩn rồi, em dẫn anh đi rửa tay. ”
Lục Kiêu ngơ ngác đi theo cô bé, trước kia ở làng, anh không thích chơi với con gái nhất, cứ động một tí là khóc, phiền lắm! Nhưng hôm nay thấy cô nhóc này thật dễ thương, khóc lên chắc càng đáng thương hơn. Anh nghĩ vậy, liền thuận theo lực kéo nhẹ trên cánh tay, cùng cô bé đi đến bên giếng nước.
Trong sân nhà họ Lục có giếng cũng có vòi nước máy, Tô Kiều Kiều chỉ vào tay cầm múc nước nói:
“Anh ơi, anh kéo cái này lên là có nước rửa tay rồi. ”
Lục Kiêu nhìn tay mình, lúc nãy giúp bê đồ nên dính đầy bụi, đúng là phải rửa.
Ơ quê nhà anh cũng dùng loại giếng nước này, Lục Kiêu còn nghĩ, quê với thành phố cũng chẳng khác nhau là mấy. Chỉ là vừa nghĩ xong, anh lại nghiêng đầu nhìn cô em gái đang nhìn mình đầy mong đợi bên cạnh, Lục Kiêu mím môi, cảm thấy vẫn có chút khác biệt. Cái thùng múc nước của nhà họ Tô này đặc biệt nặng nhưng Lục Kiêu khỏe, chỉ cần vài động tác là kéo được cái thùng ngâm trong nước lên.
Nhưng kỳ lạ là, trong thùng còn ướp một quả dưa hấu vỏ xanh to đùng.
Tô Kiều Kiều nhìn thấy quả dưa hấu thì mắt sáng lên, vui vẻ chạy đi tìm bà:"Bà ơi, bà ơi, dưa hấu đã lạnh rồi".
Lục Kiêu đặt thùng nước xuống thành giếng, nhìn cô bé chạy xa dần, không khỏi im lặng.
Rốt cuộc cô bé muốn dẫn anh đi rửa tay, hay muốn anh vớt dưa hấu cho cô bé ăn vậy? Cuối cùng bà nội Tô đến cắt dưa hấu, Lục Kiêu cũng rửa tay xong xuôi. Sau khi Tô Kiều Kiều ăn dưa hấu xong, cô bé càng nhiệt tình với người anh trai nhỏ, chủ động nắm tay anh, muốn dẫn anh vào nhà chơi đồ chơi.
Lục Kiêu bối rối nắm lấy bàn tay mềm mại của cô bé, hoàn toàn bị Tô Kiều Kiều kéo đi, đến cửa phòng khách, anh cúi đầu nhìn đất bám trên chân mình, lại nhìn đôi giày da sạch sẽ trên chân cô em gái. Một lần nữa nhận ra, thành phố và nông thôn vẫn có sự khác biệt. Vài người già vui vẻ nhìn bọn trẻ chơi đùa, ông nội Tô vuốt râu nhìn cháu trai ruột của ông già Lục hết lần này đến lần khác.
Còn ông nội Lục dường như cũng rất thích cô bé xinh xắn hoạt bát nhà họ Tô, hiếm khi ôn hòa hỏi:“Cô bé nhà ông tên Kiều Kiều à? Nghe như là tên do ông đặt vậy. ”
Ngày trước khi bà nội Tô mới mang thai, ông nội Tô ở chiến trường ngày đêm mong ngóng vợ sinh cho mình một cô con gái mềm mại đáng yêu, kết quả sau đó nhận được thư, biết là con trai, ông nội Tô tức đến nỗi hôm đó muốn đả động, trong lòng vẫn đầy lửa giận.
Giờ thì ông cũng coi như được loại nguyện rồi. Ông nội Tô nhướng mày nói:“Ông đoán sai rồi, đây là tên do vợ chồng nhà Ái Hoa của tôi bàn bạc đặt nhưng tôi thấy cái tên này cũng hay. ”
Ông nội Lục gật đầu, nhớ lại lúc nãy cô bé không hề lạ lẫm, lần đầu gặp đã cười tươi gọi ông là ông nội Lục, lại rất tự nhiên kéo Lục Kiêu đi chơi, nếu ông có một đứa cháu gái đáng yêu như vậy, ông cũng sẽ cưng chiều hết mực.
“Ông Lục, ông còn nhớ lời hứa năm xưa của chúng ta không?”
Ông nội Tô rót cho ông một tách trà, vô tình nhắc đến:
“Ngày trước chúng ta trốn trong chiến hào bàn bạc, sau này nếu sinh con cùng thế hệ, thì sẽ định hôn cho chúng, chuyện này, ông thấy thế nào?”
"Đó là chuyện cũ từ bao nhiêu năm trước rồi? Chỉ là lời nói đùa thôi, ông còn coi là thật à. ”
Ông nội Lục cười cười, lắc đầu nói.