Tôn Thành vẫn chưa biết mình đã bỏ lỡ điều gì, đứng dậy đi nói chuyện với bạn bè ở cơ quan khác, không lâu sau, anh chạy về với vẻ mặt hưng phấn và báo cho mọi người biết mình đã nghe được một tin vui.
"Đoàn văn nghệ của Tổng quân khu tới biểu diễn, nghe nói Chu Văn Tĩnh lần này cũng đến."
Tô Ngọc Kiều từ lâu đã nghe Trần Tiêu nói rằng có một buổi biểu diễn của đoàn văn công trong quân đội nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy nó sau khi đến đây lâu như vậy, trước đây cô ấy chỉ xem các buổi biểu diễn của đoàn ca múa, và cô ấy khá tò mò về đoàn văn công quân đội. Khi Mao Giai Mẫn nghe được tin tức của anh ta, cô lập tức gạt bỏ hiềm khích trước đó của mình và hỏi: "Chu Văn Tĩnh? Đó có phải là vũ công đóng vai Hỉ Nhi không? Tín tức của anh có chính xác không?”
"Đúng, tất nhiên là chính xác. Bạn tôi nói rằng Đoàn văn công tổng hợp quân khu đã biểu diễn ở một số tiểu đoàn khác, thứ tư sẽ đến lượt chúng ta."
Tôn Thành vui vẻ nói.
Quả nhiên, tin tức này không lâu sau đã được đăng lên bảng tin, coi như chính thức.
Với việc Mao Giai Mẫn ở văn phòng hỏi thăm, Tôn Thành là kẻ vô hình chuyên buôn chuyện, Tô Ngọc Kiều thậm chí còn biết rõ nội dung tiết mục biểu diễn của đoàn văn công.
Chiều thứ Tư, Tôn Thành bước vào văn phòng trong bộ quân phục mới toanh và lịch sự, ngay lập tức bị Mao Giai Mẫn không ưa.
Tôn Thành sờ sờ kiểu tóc mới, kéo lại cổ áo, thoạt nhìn rất có tinh thần, người không biết còn tưởng rằng anh ta đang đi xem mắt.
Tuy nhiên, họ đã biết từ Hồ Lan Hương rằng các đồng chí trong đoàn văn hóa quả thực sẽ ở lại thêm một ngày nữa khi họ đến biểu diễn lần này vì họ dự định tổ chức một bữa tiệc giao lưu.
Tôn Thành vốn đã định sau khi tan ca sẽ đến khán phòng để ngồi, anh muốn ra mặt trước vũ công yêu thích của mình trước khi bữa tiệc bắt đầu để tạo cho mình nhiều cơ hội hơn.
"Anh thích vũ công nào?" Mao Giai Mẫn nghiêng người về phía trước, tò mò hỏi:
"Chẳng lẽ là Chu Văn Tĩnh?"
Thấy anh im lặng nhưng ánh mắt lại đảo quanh, Mao Giai Mẫn bật cười:“Không phải tôi không coi trọng anh, mà là anh coi lại bản thân đi, Tôn Keo Kiệt mà muốn theo đuổi Chu Văn Tĩnh. Cô ấy thậm chí còn từ chối chính ủy cấp trung đoàn đấy nhé. Anh làm gì đến lượt.”
Tôn Thành khịt mũi, không chịu tỏ ra yếu đuối:“Tôi thì sao chứ? Tôi thì kém ở chỗ nào, hơn nữa, đừng gọi tôi là Tôn keo kiệt nữa. Trải qua quá trình tu luyện và giáo dục của tổ chức, tôi đã học được cách chăm sóc tốt cho tương lai của mình, tôi hứa nếu có thể cưới Chu Văn Tĩnh, tôi có thể dùng hết tiền lương của mình để mua quần áo cho cô ấy."
Mao Giai Mẫn muốn nói rằng người ta có tiêu chuẩn cao và không quan tâm tí tiền lương của anh nhưng cô đã kìm lại để không làm tổn thương anh ta.
Tô Ngọc Kiều đã nghe họ nhắc đến Chu Văn Tĩnh vô số lần trong hai ngày qua, đặc biệt là Tôn Thành, cô rất tò mò về vẻ đẹp của cô gái này.
"Cô ấy quả thực rất xinh đẹp, da còn trắng nữa, lần trước đến biểu diễn đóng vai Hỉ Nhi, cô ấy đã khiến chúng tôi đều cảm động."
Mao Giai Mẫn nói, ánh mắt vô tình rơi vào đôi má trắng như sứ của Tô Ngọc Kiều, đột nhiên nói:
"Nhưng em nghĩ chị Ngọc Kiều còn trắng hơn cô ấy." Mao Giai Mẫn hai má đỏ bừng nói.
"Chu Văn Tĩnh khi nhảy rất đẹp, nhưng chỉ xét về ngoại hình thôi, chị Ngọc Kiều, chị đẹp hơn."
Tôn Thành chần chừ không nói, tự nhận mình là người hâm mộ số một của Chu Văn Tĩnh, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Tô Ngọc Kiều, anh ta thực sự không thể nói gì để phản bác.