Trong lúc gọi món ăn, người đàn ông ở bàn bên cạnh có chút keo kiệt, người phụ nữ nhìn Tô Ngọc Kiều một cái rồi cúi đầu đánh đấu vào mấy món ăn trên thực đơn. Lục Kiêu không để ý đến động tĩnh bên kia, chỉ im lặng chờ Tô Ngọc Kiều xem thực đơn, thuận tay múc cho cô một chén canh ô mai rồi đứng lên đi ra phía trước gọi đồ ăn. Cô gái bàn bên cạnh chua xót nói: "Anh nhìn người ta xem, ban đầu là anh nói muốn mời tôi đến khách sạn ăn cơm, thế mà bây giờ tôi muốn gọi một món thịt kho tàu anh cũng do dự.”
Người đàn ông cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình gọi món ở bàn bên cạnh, anh ta nhìn Tô Ngọc Kiều gọi món mà trong lòng thầm tiếc tiền thay cho Lục Kiêu, vừa nghe đối tượng xem mắt của mình nói như vậy, vội vàng ngắt lời:
"Cô cũng không thể học theo cô ấy được, mẹ tôi nói tìm vợ phải tìm người hiền lành, biết tiết kiệm cho đàn ông chứ không phải loại người tiêu xài hoang phí như vậy. Vậy nên tôi chỉ gọi hai bát bún, dù gì lúc ra ngoài mẹ tôi cũng chỉ cho tôi có từng ấy tiền...”
Sắc mặt cô gái trong nháy mắt trở nên khó coi:
"Vậy mà lúc nãy anh còn bảo tôi cứ chọn tự nhiên?"
Người đàn ông đang muốn lên tiếng giải thích, Tô Ngọc Kiều ở bên này lại nhịn không được bật cười thành tiếng, khinh bỉ liếc anh ta một cái rồi nói cô:
"Cô gái à, đến nước này rồi mà cô còn không hiểu sao? Anh ta chỉ chờ cô nói một câu "anh ăn cái gì thì em ăn cái đó" mà thôi, nào ngờ cô lại không "hiểu chuyện" như vậy, loại người trong túi không có nổi hai đồng mà còn muốn giả vờ hào phóng như anh ta tôi gặp nhiều rồi, cô gái, tôi khuyên cô một câu, hãy xem lại mắt nhìn người của mình đi.”
"Còn dám nói tôi tiêu xài hoang phí? Tôi tiêu tiền của anh chắc? Chồng của tôi còn chưa nói gì thì anh có cái quyền gì mà lên tiếng? Muốn tìm một người vợ hiền lành, đức hạnh, sao anh không tự lấy gương soi lại bản thân mình đi, anh xứng sao?"
Người đàn ông kia bị Tô Ngọc Kiều nói cho nghẹn họng, tức giận đứng lên chỉ vào Tô Ngọc Kiều, hét lớn:
"Một người đàn bà như cô, có tặng không tôi cũng không cần!"
"Anh đang nằm mơ giữa ban ngày đấy sao? Loại người như tôi sẽ để mắt tới anh chắc? Cỡ như anh còn không xứng để xách giày cho tôi đấy!"
Cô vội vàng bịt tai Tiểu Bảo lại, cúi đầu hôn lên má cậu nhóc một cái: “Ngoan, con đừng nghe những lời này, mẹ chỉ dạy dỗ một tên điên không biết trời cao đất rộng mà thôi.”
Theo lời mắng chửi của Tô Ngọc Kiều, cô gái kia có lẽ là cảm thấy quá mất mặt, dứt khoát đứng lên rời đi trước, người đàn ông kia không đi đuổi theo đối tượng xem mắt của mình mà lại đứng đây chỉ vào Tô Ngọc Kiều muốn nói gì đó.
Đoán chừng là muốn đòi lại công bằng cho mình, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lục Kiêu đang sải bước trở về, anh ta lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
‘’Vừa rồi có chuyện gì vậy?"Lục Kiêu ngồi xuống hỏi.
Tô Ngọc Kiều hời hợt nói: “Không có gì, chỉ là làm một chuyện tốt mà thôi.”
"Đã gọi đồ ăn xong chưa?"
Lục Kiêu gật đầu: “Xong rồi, lát nữa nhân viên sẽ mang thức ăn lên.” Bây giờ đang là thời gian ăn cơm trưa, trong nhà hàng lục tục có khách tới, chỉ một lát sau đã ngồi đầy tám cái bàn.
Lúc này có hai ba con đi vào, sau khi nhìn xung quanh một lượt, bé gái đi tới hỏi Tô Ngọc Kiều xem có thể ghép bàn hay không. Cái bàn tròn này vốn có thể ngồi đến tám người, hơn nữa hai người bọn họ cũng không tốn nhiều diện tích, Tô Ngọc Kiều gật gật đầu, Lục Kiêu đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bảo, nhường chỗ cho bọn họ. Hai ba con luôn miệng cảm ơn bọn họ, lúc này mới ngồi xuống.
"Cám ơn, cám ơn.”