Ban đêm nhiệt độ đột ngột giảm, Lục Kiêu ôm lấy người vợ mặc đồ mỏng manh về trước phòng ấm áp, đóng cửa phòng mới nói cho cô chuyện vừa rồi.
Tô Ngọc Kiều vừa nghe xong, tức giận đập mạnh vào bàn nói: "Em biết ngay là cô ta cố ý mà!"
Động tác của cô quá đột ngột, Lục Kiêu không kịp ngăn cản, nhíu mày lật bàn tay cô lên xem, lòng bàn tay đã đỏ một mảng.
Lục Kiêu vội vàng nói:
"Em đập bàn làm gì, bàn đau thì sao?"
"Em tức mà, em còn chẳng nhớ ra mình đã chọc giận cô ta ở đâu, cho dù cô ta muốn trả thù, trả thù em là được rồi, bắt nạt một đứa trẻ là sao?"
"Em không làm gì sai, cô ta dựa vào đâu mà trả thù em?”
Lục Kiêu bình tĩnh nói. Nhéo lòng bàn tay cô xoa xoa, anh nhíu mày lại nói:
"Đừng vì người không liên quan mà làm tổn thương chính mình, đừng lo, chuyện này để anh xử lý. "
"Không được, như vậy em không hả giận, với lại em không muốn giả vờ độ lượng tha thứ cho cô ta!"
Tô Ngọc Kiều không hài lòng với cách giải quyết của anh, cho dù Lục Kiêu có thể trừng phạt Dương Tú Nga rất nặng, nhưng cô không nhìn thấy cô ta gặp xui xẻo, cô không cam lòng.
Lục Kiêu:"Vậy thì không cho cô ta đến, không tha thứ thì không tha thứ".
"Anh còn chưa nói định trừng phạt cô ta thế nào!"
Tô Ngọc Kiều hung dữ nghĩ, không phải cô ta dùng rắn dọa Tiểu Bảo của cô sao, vậy thì ném cô ta vào hang rắn là tốt nhất.
"Ý tưởng của em không được, nhưng mà anh đảm bảo, sau này cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt em nữa. "
Lục Kiêu nhìn thấu suy nghĩ của cô, véo má cô nói.
Tô Ngọc Kiều rất không hài lòng, cho dù đuổi người đi cũng không bù đắp được nỗi sợ hãi của Tiểu Bảo, phải trả lại cô ta gấp mười nỗi sợ hãi mới hả giận.
"Chúng ta không thể giống cô ta, hơn nữa em chỉ dọa cô ta một chút cũng không gây hại gì cho cô ta cả, không bằng ra tay từ chỗ cô ta quan tâm nhất. "
Lục Kiêu khuyên nhủ. Khi tác chiến, không thể dựa vào sự kích động, muốn đánh bại kẻ địch, phải để cô ta mất đi thứ quan trọng nhất, chỉ có như vậy mới có thể cho cô ta bài học lớn nhất.
Đừng nói Lục Kiêu tàn nhẫn, Dương Tú Nga tính kế người nhà anh, đụng đến vảy ngược của anh, đổi lại là bất kỳ ai cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cô ta được. Anh nể tình cô ta là phụ nữ, không lựa chọn đối phó với cô ta một cách công khai, mà giữ thể diện cho cô ta.
Ngày hôm sau khi tổ chức họp, Lục Kiêu ra hiệu cho Tống Trường Tinh, trực tiếp chỉ ra phó tiểu đoàn Dương, lời nói bóng gió đều chỉ trích anh ta, ẩn ý mượn cớ phát huy phê bình.
Phó tiểu đoàn Dương vốn đã chột dạ, giờ thì trong lòng càng hoảng sợ, nghĩ thầm lần này xong rồi, Dương Tú Nga đắc tội với đoàn trưởng Lục, lại liên lụy anh ta chịu phạt.
Không, chỉ cần anh ta ly hôn với ả ta, hai người bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, những chuyện Dương Tú Nga làm sẽ không liên quan đến anh ta.
Đúng vậy, chính là như vậy, chính là đạo lý này, phó tiểu đoàn Dương càng nghĩ càng rõ ràng, càng nghĩ càng thấy tương lai lại sáng sủa trở lại.
Lục Kiêu im lặng nhìn, anh làm như vậy cũng không tính là lạm dụng chức quyền, anh chỉ nhắc nhở một chút thôi.
Một người nhà có tư tưởng không đứng đắn như vậy, dù không có anh, thì sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến phó tiểu đoàn Dương.
Lúc này Dương Tú Nga vẫn còn đang ở nhà đau khổ tìm cách đi tìm Tô Ngọc Kiều nhận lỗi, cô ta không biết rằng, cô ta đã không còn cơ hội xuất hiện trước mặt cô ấy nữa rồi.