‘’Làm gì thế, đồng hồ còn chưa đeo xong đâu?"
Tô Ngọc Kiều vuốt tóc ngắn của anh, hắng giọng hỏi. Lục Kiêu vùi đầu thở dài trên vai cô, hồi lâu mới buông ra:
"Đẹp, đồ em chọn anh đều rất thích.”
“Đúng vậy, ánh mắt của em tất tốt.’’ Tô Ngọc Kiều kiêu ngạo nói.
“Ừ, tốt nhất.”
Lục Kiêu nhịn không được cười cười, cúi đầu xoa má cô.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, căn phòng sáng ngời giống như bị thổi tắt nến, trong nháy mắt một mảnh đen kịt. Bóng đêm mê người, đêm còn rất dài.
Sáng sớm, Tô Ngọc Kiều bị tiếng ồn ngoài cửa sổ đánh thức, không kiên nhẫn trở mình muốn ngủ tiếp.
Một đôi bàn tay to đưa tới che lỗ tai cho cô, làm tai cô yên tĩnh hơn không ít.
Lục Kiêu ghé sát vào trán cô, thấp giọng dỗ dành: “Ngủ tiếp đi.”
Tô Ngọc Kiều hài lòng nằm xuống, lại ngủ thiếp đi.
Hơn mười giờ, Tô Ngọc Kiều mới vừa ngáp vừa đi dép lê từ trên lầu đi xuống. Cô vừa đi vừa hỏi Dương Mẫn trong phòng khách:
"Mẹ, buổi sáng bên ngoài có chuyện gì thế?" Có người vừa khóc vừa la, làm hại cô ngủ tiếp còn gặp ác mộng.
Dương Mẫn cầm lấy một quả táo gọt vỏ bổ miếng, cuối cùng bỏ vào trong bát, đẩy tới tay con gái mới không để ý lắm nói: “Không có gì, ác nhân có ác báo. Nhà họ Mã bị tịch thu.”
Tô Ngọc Kiều cắn quả táo nhíu mày, nhất thời tò mò hỏi: “Ai tố cáo vậy?”
“Không có ai tố cáo hết, là người của cục cảnh sát dẫn đầu tới đây lục soát. Kết quả tìm được một đống tang vật ở nhà họ Mã. Nghe nói người nhà họ đều bị bắt đi thẩm vấn.”
Tô Ngọc Kiều nheo mắt lại nở nụ cười, không biết là quả táo quá ngọt hay là trong lòng phấn khởi.
Đáng đời!
"Đúng rồi mẹ, ba có nói cho mẹ vụ cháy lần trước đã tra ra là ai phóng hỏa chưa?"
Mắng xong Tô Ngọc Kiều lại nhớ tới một chuyện nên nhắc lại.
“Ba con không nói nhưng mẹ đoán chắc là liên quan đến nhà họ Mã. Việc này là do chú Uông của con giám sát.”
Tô Ngọc Kiều đảo mắt tại nghĩ tới gia đình tố cáo nhà họ Mã ở trong giấc mơ của cô, không biết lần này có phải họ viết báo cáo hay không. Thím Lưu múc một chén cháo táo đỏ bưng tới cho Tô Ngọc Kiều vừa thở dài nói:
"Gần đây gia thuộc viện bên này xảy ra nhiều chuyện quá?"
Dương Mẫn cười cười nói:
"Người đang làm, trời đang nhìn, làm nhiều chuyện xấu sẽ gặp báo ứng thôi.”
“Bà nói đúng. Như vậy chúng ta cũng hả giận.”
Đến nay thím Lưu nhớ lại chuyện xảy ra lần trước mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. Bởi vì chuyện này, Tô Ngọc Kiều ăn điểm tâm xong liền dẫn Lục Kiêu đi đạo một vòng trong viện gia thuộc.
Như cô mong muốn, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy có người đang mắng hai vợ chồng Mã Hồng Đào.
“Tiểu Đường, tôi không cảm thấy họ là người như vậy đâu?”
“Biết người biết mặt mà không biết lòng. Tang chứng vật chứng đều đã tìm ra còn ngụy biện cái gì.”
“Thím Thu Hương đi chậm nên không nhìn thấy, rượu ngon thuốc lá tốt đều được đóng trong thùng gỗ lớn, cái này còn gọi là không tham sao? hừ, cướp đoạt đồ của dân, bọn họ đều bị bắt là đáng đời. Nghe nói bọn họ còn tranh suất tuyển nhân viên tham gia xưởng sản xuất của rất nhiều người. Theo tôi thấy, loại sâu mọt bại hoại này có chết cũng không quá đáng.”
“Lần trước không phải xưởng trưởng Tô đã chứng minh mình trong sạch sao? Có lẽ cả nhà phó xưởng trưởng…”
"Hừ, bọn họ sao có thể so sánh với xưởng trưởng Tô, tìm ra tang vật ở nhà xưởng trưởng Tô sao? Mắt anh không rõ à, không thấy thùng đồ mang ra từ nhà họ Mã à?"
Bất cứ ai là người đưa ra nghi vấn hoặc phản đối đều bị phản bác, có thể thấy được đồ vật lục soát được ở nhà họ Mã đã làm bao nhiêu người tức giận.
Tô Ngọc Kiều hài lòng cười một tiếng, ngâm nga bài hát đi về nhà.
Xem lúc này bọn họ còn xoay chuyển tình thế như thế nào, thật hả giận mà.