Sau đó, anh lật cô lại và dùng lưng chặn hoàn toàn ánh sáng chói lóa.
Tô Ngọc Kiều lại chìm vào giấc ngủ bình yên nhưng Lục Kiều đã tỉnh dậy, anh đang ôm người vợ vừa thơm vừa mềm trong tay không muốn cử động nên nằm đó nhắm mắt rất lâu. Các chiến sĩ tham gia cứu nạn hôm qua hôm nay được nghỉ nửa ngày, anh được ngủ cùng vợ đến trưa muộn luôn.
Cho đến khi Tiểu Bảo đang ngủ ở phía sau giường bị nước tiểu đánh thức! Cậu ngồi dậy, nhìn ba mẹ ôm nhau thân thiết bên cạnh, cậu định trèo qua hai ngọn núi này.
Lục Kiêu mở mắt, bảo con trai đừng lên tiếng sau đó bế cậu bé ra phòng ngủ.
Chờ Tô Ngọc Kiều tự nhiên tỉnh lại thì đã là 11 giờ trưa.
Đêm qua, sức lực của Lục Kiêu đáng sợ đến mức một lần nữa làm mới sự hiểu biết của cô về anh nhưng vòng eo nhỏ của cô đã phải chịu đựng rất nhiều.
Tiếng cười vui vẻ của Tiểu Bảo truyền đến từ phòng khách bên cạnh, Tô Ngọc Kiều nhắm mắt nằm đó một lúc mới duỗi người ngồi dậy. Tô Ngọc Kiều tùy tiện tết một bím tóc dài chéo lên vai, nhặt quần áo ở cạnh giường mặc vào rồi đi ra ngoài. Lục Kiêu đang dạy con trai gấp chuồn chuồn tre, trên bàn bên cạnh đã có châu chấu, ếch rơm và bướm.
Quần áo của một gia đình ba người phơi ngoài sân, đôi giày thể thao bẩn đến mức hôm qua cô định vứt đi cũng đã được giặt sạch và treo dưới mái hiên.
Tô Ngọc Kiều đi tới, ngẫu nhiên nhặt lên một con bướm cỏ sống động như thật nhìn qua, không ngờ bàn tay to đầy vết chai của Lục Kiêu lại có thể tạo ra một thứ tinh xảo như vậy.
‘’Mẹ, ba làm những thứ này cho con, đẹp không?”
Tiểu Bảo vui vẻ giơ con ếch lá tre trong tay lên cho mẹ xem.
‘’Ừm, nhìn rất đẹp.”
Tô Ngọc Kiều vẫn luôn đồng ý yêu cầu của con trai.
‘’Ba thật là lợi hại!”
Tô Ngọc Kiều nhìn Lục Kiêu đang cười, không nói gì. Lục Kiêu quay đầu nhìn cô:
"Em đói chưa? Cháo trong bếp còn ấm, anh lấy cho em một bát.”
Tô Ngọc Kiều mặt lập tức đỏ bừng, ba ngày nay cô sẽ không tới gần phòng bếp một bước, cô cũng không muốn nghe lại hai chữ này.
‘’Không đói bụng!” Tô Ngọc Kiều tức giận nói.
Tuy nhiên, bụng của cô không như mong đợi và giây tiếp theo nó bắt đầu kêu lên òng ọc. Tiểu Bảo lập tức chỉ vào bụng cô nói: “Mẹ, bụng kêu là mẹ đang đói bụng.”
“…..”
Nhanh như thế đã được trải nghiệm cái gọi là vác đá tự đập chân mình, Tô Ngọc Kiều cảm thấy phức tạp đến mức không muốn nói chuyện. Nhưng mà Lục Kiêu đã đứng dậy chuẩn bị đi phòng bếp bưng cháo cho cô: “Không đói cũng ăn chút gì đi, buổi trưa anh sẽ nấu sớm.”
Sau khi cháo được bưng lên, Lục Kiêu xắn tay áo lên, nhân lúc còn lại một chút thời gian trước bữa trưa, anh muốn sửa lại hàng rào tre ở quanh nhà bị sập.
Lúc này Mã Yến và Trình Lệ tình cờ đang đi xuống sườn núi, Trình Lệ dừng lại khi nhìn thấy Lục Kiêu đang cúi xuống làm việc cách đó không xa. Mã Yến quay đầu lại, lén lút liếc nhìn cô ta, khóe miệng kéo xuống, nhanh chóng mỉm cười nắm lấy cánh tay cô nói:
“Lệ Lệ, nhìn xem, đó không phải là phó quân đoàn Lục sao? Thật hiếm khi gặp anh ta. Chúng ta đến chào hỏi đi.”
Trình Lệ chuẩn bị hất tay cô ta ra, nội tâm giằng co một lúc rồi gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng.
Này, cô ta đang giả vờ cái gì vậy, đồ thối tha đang ăn trong bát lại nhìn đồ ăn trong nồi, lại còn bày ra vẻ thanh cao không biết cho ai xem, ai mà không biết cô đang nghĩ gì?
Mã Yến trong lòng vô số lần khinh thường Trình Lệ nhưng trên mặt lại giả vờ không biết gì, thân mật đi đến trước sân nhà họ Lục.
“Phó quân đoàn Lục, hôm nay anh lại ở nhà cơ à?”
Mã Yến mỉm cười chào hỏi.
Lục Kiêu chỉ ngẩng đầu, thấp giọng "Ừm" một tiếng, cúi đầu tiếp tục xử lý chuyện trước mắt.