‘’Mẹ, lần trước chúng ta đã mua nhiều rồi mà?”
Hôm qua Tô Ngọc Kiều ngủ muộn nên buổi sáng không dậy được. Chỉ cần đến địa bàn của mình là thói quen ngủ muộn của cô sẽ tái phát, tám giờ sáng còn chưa mở mắt được. Dương Mẫn ngồi bên giường con gái dỗ dành:
“Lần trước chúng ta mua chưa đủ, hôm nay chúng ta tại đi mua sắm nhé. Nghe nói trong trung tâm thương mại có một lô quần áo mới từ Thượng Hải vừa ra mắt, con không muốn đi xem à? Chờ đến lúc con đi theo bộ đội rồi muốn mua cũng không mua được đâu.”
Cuối cùng những món quần áo xinh đẹp đã giúp Tô Ngọc Kiều rời khỏi giường. Nhưng cô thề ở trong lòng là chỉ đi xem thôi không mua gì hết!
Lục Kiêu không đi với cô mà đi theo bố vợ Tô Ái Hoa đến nhà máy dệt mượn điện thoại, anh gọi cho Tống Trường Tinh hỏi về công việc trong bộ đội và phòng ở của anh đã sắp xếp xong chưa.
Vừa đến nơi Tô Ái Hoa đã bị trợ lý tiểu La đưa đi họp, Tô Vũ dẫn em rể đến văn phòng xưởng trưởng nhà máy, trên đường gặp Mã Hồng Đào vội vàng đi ngang qua.
Thấy Tô Vũ ông ta phản xạ có điều kiện quay đầu đi giả vờ không nhìn thấy, sau đó lại cảm thấy mình phản ứng hơi quá nên điều chỉnh lại sắc mặt nghiêm lúc đi qua hai người.
Hành động khác thường này khiến Lục Kiêu liếc mắt âm thầm đánh giá ông ta.
Cho đến khi vào văn phòng, Tô Vũ mới đen mặt giải thích với em rể.
“Không cần quan tâm đến ông ta, ông ta không còn mấy ngày vui vẻ nữa đâu.”
Sau đó Tô Vũ giải thích qua cho anh về quan hệ của hai nhà trước đây, rồi sau đấy ông ta vong ân phụ nghĩa như nào cấu kết với người khác đâm sau lưng nhà họ Tô.
Cuối cùng Tô Vũ lạnh giọng nói: “Chú Uông đã điều tra được ít manh mối từ vụ cháy lần trước, lần này nhất định sẽ đuổi được ông ta đi, cả kẻ đứng sau lưng ông ta cũng phải kéo xuống.”
Lục Kiêu nhìn sắc mặt anh vợ biết điều không hỏi gì nhiều, Tô Vũ rất nhanh thu hồi lại cảm xúc nở nụ cười.
Bên kia Dương Mẫn kéo con gái lên thẳng quầy hàng trung tâm thương mại, bà cũng coi như khách quen ở đây, kể cả những người bán hàng vốn có tư tưởng cao ngạo nhưng thấp hèn cũng nhận ra hai mẹ con, từ xa đã cười với hai người.
“Bà Tô đến rồi à, đúng lúc hôm trước vừa về một lô hàng quần áo hè, số đo của hai người tôi đã để lại vài món, hai người có muốn xem thử không?”
Người bán hàng này đã từng nhìn thấy quản lý trung tâm thương mai đi theo sau Dương Mẫn cười tươi như hoa thì biết vị này không phải nhân vật đơn giản, nhiệt tình tiếp đón chắc sẽ không sai. Quả nhiên nghe được Dương Mẫn nói: “Hôm nay tôi muốn xem quần áo cho con gái, cô lấy quần áo hợp với nó ra đây cho tôi xem.”
Trên tường phía sau người bán hàng bày rất nhiều quần áo xinh đẹp hoa cả mắt, nhưng trung tâm muốn để cho một số người đặc biệt hưởng ưu đãi nên một số hàng hóa mới sẽ không bày ra. Tuy nói bây giờ đề cao việc bình đẳng, tác phong cư xử đơn giản khiêm tốn nhưng những người có đặc quyền thì luôn được đối xử đặc biệt.
Nếu so với các vị phu nhân lãnh đạo khác thì Dương Mẫn đã rất khiêm tốn rồi nhưng từ nhỏ bà được sống trong giàu có nên rất có khí chất, không ai đối xử với bà như người bình thường. Nhân viên bán hàng đồng ý quay lại lấy quần áo, may mắn thay, hôm nay là thứ hai, trong trung tâm thương mại không có nhiều người, cũng không có nhiều người biết đến các kiểu dáng mới, sự phục vụ tận tình của nhân viên bán hàng đối với hai mẹ con không thu hút được nhiều sự chú ý.
Một hàng hơn chục bộ váy với màu sắc đẹp mắt và kiểu dáng tinh xảo được đặt trên quầy, Tô Ngọc Kiều nhìn quanh, sau đó khó khăn quay mặt đi nói: “Mẹ, quần áo con có đủ rồi, không cần mua đâu.”
Dương Mẫn cầm chiếc váy màu hồng lên ướm trên người cô, thắc mắc.