Cười xong lại giả vờ khoe khoang: "Sáng sớm Tiêu Tiêu nhà tôi đã dậy làm cho tôi bữa sáng hợp khẩu vị rồi, nếu anh chưa ăn thì tôi chia cho anh một ít nhé."
Lục Kiêu vốn không muốn để ý đến anh ta nhưng nghe anh ta nói vậy, không khỏi nhàn nhạt nói: "Vợ tôi đang mang thai phải ngủ thêm một lúc, tôi không nỡ để cô ấy dậy làm cơm cho tôi ăn."
Tống Trường Tinh:
"…"
Không hiểu sao lại thấy mình thấp hơn anh một bậc.
Hai ngưrời cùng nhau tăng tốc chạy đến đoàn bộ, Lục Kiêu huấn luyện xong trở về văn phòng thì nhận được điện thoại của ba vợ.
Nói là tuyệt đối không thể khuông phân biệt công tư nhưng Tô Ái Hoa vì lo lắng cho vợ nên đã gọi điện cho con rể hỏi thăm tình hình.
"Mẹ ở bên này đều tốt, vâng, ba yên tâm."
Lục Kiêu có hỏi có trả lời.
Tô Ái Hoa ở đầu dây bên kia muốn nói lại thôi. Ông còn muốn hỏi vợ có nói khi nào về không nhưng ông cũng biết, với tính cách của Dương Mẫn, chắc chắn không thể vừa đến đã đi nên chỉ ân cần dặn dò thêm vài câu.
Lục Kiêu đều đồng ý, cuối cùng khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Ái Hoa vẫn có chút không thoải mái. Vợ chồng già cả sống với nhau cả nửa đời, đột nhiên xa nhau mấy ngày, quả thực không quen. Còn Dương Mẫn ở nhà con gái thì đã sớm quên mất người chồng ở tận thủ đô. Từ nhỏ Tô Ngọc Kiều đã được mẹ cưng chiều, rất nhiều thói quen và sở thích của cô đều rất giống Dương Mẫn. Điều này cũng có nghĩa là, bản thân Dương Mẫn cũng sợ lạnh, bà cũng rất thích môi trường dễ chịu ở Tỉnh Vân này, dần dần vui vẻ không muốn về quê.
Gần đây bà lại quen một người bạn mới, chính là mẹ của Trần Tiêu đến thăm con gái ở nhà bên, hai người phụ nữ trung niên này vừa gặp đã vô cùng hợp ý. Từ khi lớn tuổi, Dương Mẫn đã thích các loại thuốc bổ dưỡng sinh, còn có các loại canh hầm, canh bổ. Còn mẹ của Trần Tiêu lại là bác sĩ Đông y, kiến thức về dưỡng sinh đã khắc sâu vào trong xương tủy. Hai người bắt đầu nói về chủ đề dưỡng thai, nói mãi đến việc bình thường bị đau đầu, đau bụng thì châm cứu còn hiệu quả hơn uống thuốc. Mẹ của Trần Tiêu hứng thú, kéo Dương Mẫn đến phòng châm cứu chuyên dụng của bà ở bệnh viện quân y, làm cho Dương Mẫn một lượt xoa bóp và châm cứu.
Phải nói rằng, mẹ của Trần Tiêu tài giỏi thật. Sau khi rút kim ra, Dương Mẫn cảm thấy người mình thực sự thoải mái hơn nhiều, nhất định phải kéo mẹ Trần Tiêu về nhà cùng mình nếm thử món thuốc bổ mà bà nấu. Buổi tối, Tô Ngọc Kiều vừa tan làm đã nhìn thấy Trần Tiêu đang cố ý đợi mình, trên tay cô ấy xách một túi lớn thuốc bắc.
"Đây là thuốc ngâm chân mà mẹ tôi bốc cho mẹ cô, một túi có thể đun ba lần, mỗi ngày dùng nước nóng ngâm chân, có thể cải thiện chứng sợ lạnh." Trần Tiêu đưa túi thuốc bắc cho cô rồi nói.
Tô Ngọc Kiều đầy đầu nghi hoặc hỏi:"Mẹ tôi mới đến đây, sao lại quen biết mẹ cô được?"
Còn phối cho bà thuốc ngâm chân, thứ này chắc cũng không rẻ.
"Túi thuốc bắc này phối đủ hết bao nhiêu tiền? Tôi đưa tiền cho cô trước nhé."
Tô Ngọc Kiều vừa nói vừa lấy tiền trong túi ra.
Trần Tiêu từ chối:"Không cần đâu, dì đã tặng mẹ tôi rất nhiều sò điệp khô và yến sào, túi thuốc bắc này không đáng bao nhiêu tiền, cô cầm về nói với dì cách dùng là được."
Cô ấy ở đây đợi là vì có chút ngại ngùng khi đến nhà Tô Ngọc Kiều. Dù sao thì mẹ cô ấy thực sự rất thích giới thiệu phương pháp châm cứu cho người khác. Cô ấy sợ mẹ Tô Ngọc Kiều bị mẹ cô kéo đi, lỡ như bà lại đến tận nhà tặng túi thuốc bắc thì thật ngại.
Nhưng đây cũng là tấm lòng của mẹ cô ấy, vẫn nên giao cho Tô Ngọc Kiều chuyển lời thì hơn. Tô Ngọc Kiều không biết suy nghĩ của cô, nhận lấy rồi nói:"Vậy cô thay tôi cảm ơn dì nhé, tôi sẽ mang về cho mẹ tôi thử."