Tiểu Bảo gật đầu như gà mổ thóc, ôm cổ ba dụi mắt nói: "Có ạ, con trông em cho mẹ và con cũng nhớ ba lắm. "
"Ngoan, tự đi đánh răng rửa mặt đi, lát nữa ăn sáng. "
Lục Kiêu đặt con trai xuống, quay người đi vào phòng ngủ gọi người vợ đang ngủ say. Tô Ngọc Kiều làm nũng còn khó đối phó hơn cả con trai, ôm cổ Lục Kiêu kéo người lên giường, bắt anh lên ngủ cùng.
Người này vừa về đã chiếm dụng thời gian ngủ của cô, bản thân lại luôn tràn đầy sức sống, thật không công bằng chút nào.
Lục Kiêu cong môi ngoan ngoãn nằm xuống, đưa tay to vào trong chăn kéo người lên người mình nằm, vỗ về lưng cô.
Một lúc lâu sau, Tô Ngọc Kiều mới hoàn toàn tỉnh táo, nheo mắt nâng mặt anh, hôn lên môi mỏng của Lục Kiêu:
"Chào buổi sáng. "
"Chào buổi sáng. "
Lục Kiêu cúi xuống tìm kiếm, bắt lấy đôi môi đỏ của cô hôn và cắn một lúc mới buông ra, hai chữ chào buổi sáng cũng nói không rõ ràng.
Đợi đến khi hai vợ chồng ra khỏi phòng, Tiểu Bảo đã tự giác rửa mặt xong, chỉ chờ mẹ bôi kem thơm cho mình.
Tô Ngọc Kiều xoa đầu con trai, cười ngượng ngùng vội đi rửa mặt.
"Tiểu Bảo lại đây, mẹ bôi kem thơm cho con. "
Tô Ngọc Kiều lấy một cục kem dưỡng da từ trong số những sản phẩm chăm sóc da cô dùng, xoa đều trong lòng bàn tay, sau đó bôi lên mặt con trai. Liếc mắt nhìn thấy Lục Kiêu bưng bữa sáng đi vào, trong lòng cô bỗng nảy ra một kế, cô bảo con trai tự bôi kem thơm, còn mình thì khoanh tay đi đến bên Lục Kiêu.
"Hôm nay ăn sáng gì vậy?"Tô Ngọc Kiều nhìn bữa sáng trên bàn, cố tình hỏi.
Lục Kiêu cũng vui vẻ nói với cô:"Ăn cháo kê bí đỏ, trứng hấp, bát của An An anh không cho muối, còn hấp khoai lang cho em, bánh bao là lấy ở căng tin. "
"Ừm, không tệ. " Tô Ngọc Kiều ngẩng đầu cười với anh:
"Anh cúi đầu xuống. "
Lục Kiêu đã sớm nhìn thấy đôi tay cô giấu sau lưng lén lút, nhưng vẫn rất phối hợp cúi đầu:
"Sao vậy?"
Tô Ngọc Kiều lập tức đưa hai tay lên ôm lấy má anh, mùi sữa dưỡng da hương hoa hồng xộc vào mũi, cô sợ Lục Kiêu phản ứng lại sẽ né tránh, nên nhanh chóng bôi đều lên mặt anh.
Lục Kiêu vừa ngửi thấy mùi hương đã nhận ra không ổn, nhưng Tô Ngọc Kiều không cho anh cơ hội lùi lại, đôi tay nhỏ xoa loạn xạ trên mặt anh, anh chỉ đành bất lực mặc cô muốn làm gì thì làm.
Bôi xong, Tô Ngọc Kiều còn nói với anh: "Anh nhìn xem mặt anh kìa, không chăm sóc cho đàng hoàng thì thô ráp hết rồi.
"Không được đi rửa!" Cô cảnh cáo.
Bị đoán trúng tâm tư, Lục Kiêu chỉ đành cau mày, thôi vậy.
"Ăn sáng thôi. "
Dù sao hôm nay anh cũng nghỉ, cùng lắm thì ở nhà cả ngày không đi đâu, không ai biết một người đàn ông to con như anh tại có mùi thơm như vậy. Đáng tiếc trời không chiều lòng người. Vừa ăn sáng xong, Tống Trường Tinh đã đến gọi anh đi tổ chức cho mọi người đi sẵn.
Lục Kiêu suy nghĩ một chút và vẫn đi ra ngoài.
Anh dặn dò Tô Ngọc Kiều một tiếng, sau đó cùng Tống Trường Tinh đến trụ sở trung đoàn điểm danh.
Trên đường đi, Tống Trường Tinh nhăn mũi, hít một hơi thật mạnh hỏi anh:
"Sao tôi lại ngửi thấy mùi thơm? Từ đâu ra vậy?"
“Từ đâu ra mùi thơm. " Lục Kiêu bình tĩnh liếc anh.
Tống Trường Tinh lại hít hà, nghi ngờ nhìn anh nói:
"Tôi nghi ngờ làmùi trên người anh, anh đứng yên đừng nhúc nhích để tôi ngửi thử, một người đàn ông to xác như anh sao lại còn sức mùi thơm thế?"
Lục Kiêu dùng khuỷu tay đẩy anh ra, nhíu mày:
"Cậu có mũi chó à? Còn đi không?"
"Đi, tất nhiên là đi".