"Vừa nãy Trần Tiêu bắt mạch cho em, nói có thể là mạch tượng báo hỉ nhưng cũng có thể là do em chán ăn."
Mặc dù trong lòng Tô Ngọc Kiều đã tin Trần Tiêu nhưng chưa đến bệnh viện kiểm tra cụ thể nên cô cũng không dám chắc chắn hoàn toàn. Lúc này Lục Kiêu đột nhiên đứng phắt dậy, mặt căng thắng đi đến trước vòi nước rửa tay. Tô Ngọc Kiều không hiểu. Nhưng thấy anh hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên vui mừng, không khỏi nhạy cảm đoán:
"Lục Kiêu, anh làm sao vậy. Anh không muốn em mang thai sao?"
Nói đến cuối cùng, giọng nói đã vô thức trở nên tủi thân.
Ngay cả cô cũng không phát hiện ra, trong vòng chưa đầy nửa năm, cô đã thực sự rất để ý đến Lục Kiêu.
Còn Lục Kiêu nghe xong thì càng rửa tay nhanh hơn, sau đó tùy tiện lau sạch tay, không nói một lời đi tới ôm chặt cô vào lòng. "Á’’ Tô Ngọc Kiều giật mình, vội vàng ôm lấy cổ anh.
Một tay Lục Kiêu đỡ lấy lưng cô, bế cô ngồi lên đùi, bàn tay to hơi run rẩy đặt lên bụng dưới của cô.
Lúc này cô mới phản ứng lại, Lục Kiêu đâu phải không vui mà là do vui quá thôi. Tô Ngọc Kiều có dáng người mảnh mai, bụng dưới phẳng lì, không sờ thấy gì nhưng bàn tay to của Lục Kiêu xoa đi xoa lại, như thể đã cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé ở đó vậy.
Nhớ lại trước đây, khi hai người mới kết hôn không lâu, Tô Ngọc Kiều đã mang thai. Lúc đó anh vừa nhận được tin tức đã vội vã trở về gặp cô và bụng của Tô Ngọc Kiều đã nhô cao.
Anh muốn quan tâm, muốn gần gũi với cô và đứa trẻ trong bụng nhưng Tô Ngọc Kiều lúc đó rất bài xích anh. Mặc dù cô không vì anh mà ghét đứa trẻ trong bụng nhưng cũng không để anh thân mật vuốt ve bụng bầu của cô như hôm nay. Sau đó, đến khi con trai ra đời, anh mới biết tin. Tô Ngọc Kiều mang thai chín tháng mà anh không thể ở bên cạnh, mỗi khi nhớ lại, anh đều cảm thấy vô cùng hối tiếc.
Đối với việc sinh mấy đứa con, sinh con trai hay con gái Lục Kiêu đều không có ý kiến. Nhưng bây giờ, anh lại vô cùng cảm ơn trời đất vì đã cho anh một cơ hội để bù đắp lại những điều nuối tiếc ấy. Nghĩ đến đây, Lục Kiêu nhớ lại lúc đầu khi biết Tô Ngọc Kiều mang thai, anh đã hỏi những người đồng đội từng có vợ mang thai về những điều cần chú ý.
Lục Kiêu xoa bụng cô, quay đầu hỏi:"Em thì sao, có khó chịu không?"
Hỏi xong anh lại nhớ đến mấy ngày nay Tô Ngọc Kiều ăn uống không tốt, trong lòng lập tức lo lắng. Trực tiếp kéo cô đứng dậy, anh nói:
"Đi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra ngay."
Cuối cùng Tô Ngọc Kiều vẫn không thể lay chuyển được anh, về phòng thay một bộ quần áo, cùng nhau đến bệnh viện quân đội. Vừa hay hôm nay bác sĩ trực là mẹ của Trần Tiêu. Bà bắt mạch cho Tô Ngọc Kiều trước, sau đó kê đơn cho cô rồi tại đi làm các xét nghiệm chi tiết.
Cuối cùng mới cười nói:
"Chúc mừng, cô đã mang thai sáu tuần rồi, hiện tại mọi thứ đều tốt."
Mẹ của Trần Tiêu lại đưa ra cho cô một vài lời khuyên nhỏ:
"Con hơi gầy, gần đây phải chú ý bổ sung dinh dưỡng. Cũng không cần để ý nhiều, ăn ít thì có thể ăn nhiều bữa, không được để bụng đói."
Tô Ngọc Kiều đã từng mang thai một lần. Lúc đó Dương Mẫn và thím Lưu chăm sóc cô rất tốt, cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.
Bây giờ đột nhiên biết mình lại mang thai, trong lòng Tô Ngọc Kiều có chút hoảng loạn, không biết phải làm gì.
Lục Kiêu còn không có kinh nghiệm hơn cô, vì vậy đã giữ bác sĩ hỏi rất nhiều điều.
Mẹ của Trần Tiêu cũng không giấu giếm, lại nói với hai vợ chồng rất nhiều điều cần chú ý. Đột nhiên bà lại nhớ đến chuyện trước đây Tô Ngọc Kiều tìm bà lấy bcs, liền đặc biệt nhắc lại rằng tốt nhất là không thân mật giường chiếu trong ba tháng đầu.