"Ôi, em đừng giận, con trai đều là như vậy, em xem quần áo rách của thắng bé, rách thì về vá lại là được. "
Để vào núi, mấy người đều mặc quần áo cũ ở bên ngoài, chiếc áo khoác trên người Hổ Tử cũng là chiếc áo cũ mà mẹ cậu bé thường mặc khi tên núi chặt củi. Thực ra Miêu Phượng không phải tức giận vì con trai làm rách quần áo, cô chỉ hơi ngượng ngùng, mấy người vợ quân nhân đi cùng, người nào cũng đoan trang, con cái họ dạy dỗ cũng trắng trẻo sạch sẽ, rất ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có con trai cô ngày nào cũng như con khỉ hoang, chạy nhảy khắp nơi, thật mất mặt.
Trần Tiêu nhìn ra được sự không thoải mái của cô, cười nói:
"Chị dâu, Hổ Tử nhà chị đã ngoan và hiểu chuyện lắm rồi, làm sao có thể so với hai đứa con nhà tôi chứ, bây giờ tôi lo lắng đến mức muốn đánh đòn vào mông chúng, sau này lớn lên chắc chắn càng nghịch ngợm hơn. "
"Con trai tôi cũng vậy, trước kia ngoan lắm, mấy ngày nay chạy khắp nơi, gọi cũng không gọi về được. "
Tô Ngọc Kiều cũng cười tủm tỉm nói một câu.
Không đợi người khác phản bác, Trương Mai đã cười trước:
"Con trai em còn chưa đủ hiểu chuyện à, không cho xuống nước là không xuống nước, em xem Hương Hương nhà chị, một đứa con gái, không biết sao lại thích xuống nước bắt cá, còn nói muốn bắt nhiều một chút để chị chiên cho ăn, con cá đó còn chưa bằng móng tay chị, chiên cho nó ăn còn không phải phí dầu của tôi. "
Phụ nữ mà, chỉ cần nhắc đến con cái là có thể nói mãi không hết, chị khen con nhà em, em khen con nhà chị, cuối cùng kết luận, ôi, đều là những đứa con ngoan.
Bốn người cứ vừa đi vừa nói như vậy, thong thả tìm đến khu rừng thông đó. Khu đất này cách khu nhà quân nhân cũng không xa, họ chỉ vượt qua hai sườn đồi thấp là đến nơi. Đáng tiếc là Tô Ngọc Kiều và Trần Tiêu, hai sản phụ mới sinh năm nay, sức khỏe không theo kịp, đến nơi thì cả hai đều thở hổn hển.
"Không được rồi, sức khỏe của tôi hoàn toàn không được rồi, trước kia tôi có thể đi mấy cây số với trọng lượng như lính nam, bây giờ mới leo hai sườn dốc đã thở không ra hơi. "
Trần Tiêu vịn vào một cây thông từ từ ngồi xuống nói. Sinh con đối với cơ thể người phụ nữ tổn thương quá lớn, phải mất một hai năm thì không thể hồi phục hoàn toàn. Sức khỏe của Tô Ngọc Kiều còn kém hơn cô ấy, lúc này đã bắt đầu choáng váng, bây giờ lọ mứt đường mà Lục Kiêu cố ý bắt cô mang theo đã phát huy tác dụng lớn. Miêu Phượng thì khỏe, cô ấy mở hộp mứt cho cô, Tô Ngọc Kiều nhận lấy uống vài ngụm nước đường ngọt lịm, cảm giác hồi hộp khó thở mới dịu đi một chút.
Cô ấy cảm thấy mình đã đánh giá quá cao sức khỏe của mình, ngay cả Hổ Tử tám tuổi cũng không bằng. Trương Mai và Miêu Phượng cũng không vội bắt đầu hái thông, ngồi nghỉ ngơi cùng họ một lúc, ăn chút đồ uống chút nước, đợi khi khỏe lại mới bắt đầu. Khu rừng thông bên này có cây to có cây nhỏ, cây to thì to bằng vòng eo người, cây nhỏ thì to bằng miệng bát, cây thấp nhất cũng cao ít nhất ban năm mét. Năm nay quả thông bội thu, ngước mắt nhìn lên, hầu như mỗi cây đều có mười mấy quả thông.
Miêu Phượng chặt cho con trai một cành cây dài hai mét, một đầu buộc liềm, Hổ Tử cầm cây liềm tự chế, thoăn thoắt trèo lên cây. Cây cao bốn năm mét, chỉ loáng một cái là cậu đã trèo gần đến ngọn cây, Tô Ngọc Kiều ở dưới nhìn mà thót tim. Nhưng Miêu Phượng lại tỏ ra như thường, ở nông thôn, trẻ con biết trèo cây là chuyện bình thường. Sau khi Hổ Tử trèo đến gần ngọn cây, mọi người đều tản ra xung quanh, ngay sau đó, từng quả thông to bằng lòng bàn tay được cậu bé hái xuống.
Trên mặt đất cũng có một số quả thông chín tự rụng, bẻ ra xem thì thấy hạt thông bên trong đều rất to và mẩy. Hơn một tiếng đồng hồ, họ đã nhặt đầy hai giỏ tre. Còn lại một số cây quá cao, mọi người đều không yên tâm để Hổ Tử trèo lên nữa, hơn nữa trong khu rừng này có rất nhiều sóc, họ hái một ít, cũng phải để lại một ít lương thực cho chúng qua đông. Tiếp theo, họ lại đi hái hạt dẻ, nhặt rất nhiều quả óc chó.