Mục lục
Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bác sĩ Tiêu Trần? Bác sĩ Tiêu Trần? Đến xem đi, chúng tôi có một người nhà mới nhập ngũ, con của cô ấy đang bị bệnh.”

Trương Mai nhiệt tình mở cửa phòng y tế, vừa đi vừa gọi bác sĩ. Tô Ngọc Kiều theo sát phía sau, Tiểu Bảo khó chịu nằm trên vai cô, thậm chí không phát ra một tiếng nào.

Bác sĩ Tiêu Trần là một nữ quân y trẻ tuổi, nghe thấy động tĩnh vội đặt thuốc đang chuẩn bị dở xuống, đi tới: "Bệnh nhân đâu?"

"Bác sĩ, xin hãy khám cho con trai tôi. Nó bắt đầu cảm thấy khó chịu vào buổi sáng, không thể ăn được gì, liên tục buồn nôn và tiêu chảy.”

Tô Ngọc Kiều lo lắng và nhanh chóng giải thích tình trạng của Tiểu Bảo. Bác sĩ ôm đứa nhỏ đặt sang một bên khám và chẩn đoán, kiểm tra nhanh chóng và cẩn thận, cuối cùng cũng thả lỏng lông mày nói:

"Không phải vấn đề gì lớn, chắc chắn cậu bé mới đến đây và chưa quen với môi trường ở đây.”

"Tôi sẽ kê cho cậu bé một ít thuốc. Hai ngày nay cố gắng ăn uống nhẹ nhàng, uống thuốc trước đã, ngày mai mang cô lại mang cậu bé đến để tôi xem.”

Nói xong, bác sĩ Tiêu Trần đi chuẩn bị thuốc, nói xong thì mở một gói đưa cho Tô Ngọc Kiều, còn đưa cho cô một cốc nước nóng để Tiểu Bảo uống trước một gói xem như nào.

Mặc dù Tiểu Bảo uống thuốc vẫn không khỏi nhưng may mắn là không còn bị tiêu chảy hay buồn nôn nữa, Tô Ngọc Kiều yên tâm, ôm lấy con trai, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành.

Trương Mai nhìn thấy thương, an ủi cô: "Không sao đâu, thằng bé còn nhỏ, đã đi một chặng đường dài lại đang ở một nơi mới, khó tránh khỏi có chút không thoải mái, sau này sẽ ổn cả thôi.”

Bác sĩ Trần nghe nói đứa nhỏ cả buổi sáng chưa ăn gì, vội đi đến phòng bên cạnh lấy ra một lon sữa mạch nha, pha ra một chiếc cốc rồi bưng tới.

“Cảm ơn bác sĩ.”

Tô Ngọc Kiều sợ Tiểu Bảo đói nên không từ chối. Sau khi uống thuốc, khẩu vị của Tiểu Bảo hồi phục một chút, cậu cầm tay mẹ uống hết một cốc sữa mạch nha.

“Mẹ, đừng lo lắng, con không sao.”

Tiểu Bảo hiểu chuyện nói, rúc vào trong ngực Tô Ngọc Kiều.

Trương Mai nhìn thấy, mỉm cười khen ngợi: “Con trai của cô thật là hiểu chuyện.”

Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo ở lại phòng y tế theo dõi thêm một giờ nữa, sau khi xác định Tiểu Bảo dần dần khỏe lại, cô cảm ơn bác sĩ Trần rồi cùng Trương Mai trở về khu gia đình.

Bên này Lục Kiêu vừa giải tán đội ngũ, đang cùng Tống Trường Tinh đi nhà ăn lấy cơm. Tống Trường Tinh trêu anh: “Vợ anh đến rồi, sao anh còn ăn cơm trong căng tin giống kẻ độc thân như tôi?”

Lục Kiêu không để ý tới anh ta, cầm hộp thức ăn trong tay nhanh chóng đi đến nhà ăn.

Bệnh xá và căng tin quân đội tình cờ nằm đối diện nhau, Tô Ngọc Kiều vừa ôm Tiểu Bảo bước ra khỏi bệnh xá, Lục Kiêu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bọn họ. Dừng một chút, anh nhấc chân bước nhanh đi đến, giọng điệu khẩn trương nói: “Sao vậy? Ai khó chịu? Khó chịu ở đâu?"

Đôi mắt của Tô Ngọc Kiều lập tức đỏ hoe khi nhìn thấy anh, người duy nhất mà cô và con trai có thể dựa vào ở đây chỉ có Lục Kiêu, nhìn thấy anh, tâm trạng vốn đã khó chịu của cô lại càng khó chịu hơn.

"Là Tiểu Bảo. Bác sĩ nói nó không quen khí hậu, sáng nay tỉnh dậy thằng bé cảm thấy không thoải mái, vừa uống thuốc đã thấy đỡ hơn rồi.”

Trong lòng Lục Kiêu thắt lại, ôm con trai vào lòng nhìn xem, tinh thần của Tiểu Bảo lúc này đã khôi phục rất nhiều, còn có thể mỉm cười với anh.

“Anh xin lỗi, anh cũng không biết.” Để cô một mình đối mặt với chuyện này, Tô Ngọc Kiều chắc chắn bị dọa rồi.

Lúc đầu thật sự thấy rất đáng sợ, Tiểu Bảo lớn đến như này xung quanh luôn có người giúp đỡ chăm sóc, khi đến đây chỉ còn lại mình cô nên cảm thấy bàng hoàng khi xảy ra chuyện. Cũng may không có gì nghiêm trọng nên Tô Ngọc Kiều lắc đầu: “Không phải lỗi của anh, đã ổn rồi.”

"Do anh sơ suất, còn em thế nào?"

Lục Kiêu quan sát sắc mặt của cô, sợ cô có chỗ nào đó cảm thấy không thoải mái. Khi Trương Mai nhìn thấy tình huống này, cô đã biết điều đi xa khỏi đôi vợ chồng trẻ và đứng một bên.

Đối diện là căng tin, có rất nhiều binh lính trẻ ra vào, rất nhiều người đều đưa ánh mắt nóng rực hướng về phía này. Tô Ngọc Kiều phát hiện ra không đứng nổi, giục Lục Kiêu nhanh chóng rời khỏi đây, đừng ở đây nói chuyện nữa.

"Được rồi, đúng lúc em ở đây, có muốn đến văn phòng gọi điện cho bố mẹ báo bình an không?"

Lục Kiêu đề nghị.

“Được.”

Trả lời xong, Tô Ngọc Kiều mới nhớ tới Trương Mai mới chuẩn bị cùng cô trở về, chị ấy ở đâu rồi?

"Em Ngọc Kiều, chị ở đây, không sao đâu, em có thể gọi điện với phó đoàn trưởng Lục, chị đi về đây.”

Trương Mai mỉm cười với cô, vẫy tay rồi quay người đi về khu gia đình.

Tô Ngọc Kiều đi theo Lục Kiêu đến văn phòng của anh, bên kia Tống Trường Tinh thích thú đứng đó, cầm hộp cơm chờ Lục Kiêu.

Nhìn thấy Lục Kiêu hoàn toàn quên mình, ôm con trai và vợ bỏ đi, anh tặc lưỡi, lắc đầu thở dài, sao trước đó anh lại không phát hiện ra lão Lục lại có vẻ mặt mới lạ như vậy?

Lục Kiêu dẫn vợ con vào văn phòng ngồi xuống, lại cầm hộp cơm lên chuẩn bị trước chuẩn bị lấy bữa trưa.

Tô Ngọc Kiều cảm thấy thương Tiểu Bảo nên dù tay không còn sức cũng không nỡ đặt cậu xuống, cứ thế ôm cậu ngồi vào sau bàn bắt đầu quay số điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK