Tô Ngọc Kiều thuận theo sức của cô ngồi xuống giường sưởi ấm, mối quan hệ giữa chị dâu và em chồng đã hòa hoãn hơn nhiều, cũng có thể bình tĩnh nói vài câu. Trương Tiểu Hồng tranh thủ lúc rảnh rỗi, quay lại bếp, mở tủ lấy ra mấy quả trứng gà, nhanh tay đánh một nồi trứng đường đỏ, bưng đến nhà chính cho cả nhà cậu ba uống để làm ấm người. Lục Kiêu cùng anh cả khiêng hành lý vào phòng cũ của mình, bà Lục từ khi nhận được điện tín của anh đã dọn dẹp lại phòng anh một lượt, hai ngày nay giường đất cạnh cửa sổ cũng được sưởi ấm, xua tan đi hơi lạnh của căn phòng lâu không có người ở.
Anh đặt hành lý xuống, đi vào phòng khách thì phát hiện Tô Ngọc Kiều và hai đứa trẻ đã bị người nhà vây quanh từ sớm. Mọi người đều ngồi trên giường đất trò chuyện, không khí vô cùng náo nhiệt, Lục Kiêu khựng lại một chút, suy nghĩ miên man, đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Ngọc Kiều và người nhà anh hòa hợp đến vậy.
"Thằng ba, mau tại đây uống chén trà nóng cho ấm người. "
Bà Lục tay ôm cháu tay kéo váy, vui vẻ gọi đứa con trai đã lâu không gặp lại.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Lục Kiêu tan biến, anh cong môi đi tới.
Trên giường đất ngồi đầy phụ nữ và trẻ con, đàn ông nhà họ Lục đều ngồi trên ghế đẩu bên cạnh chậu lửa, hai đứa con trai của Trương Tiểu Hồng vây quanh bà nội, nhìn em gái.
Tô Ngọc Kiều bưng chén trà trứng đường phèn nóng hổi trong tay, khẽ nhấp một ngụm, bỗng tò mò hỏi: "Sao không thấy Lục Quân đâu?"
Em chồng này không phải luôn sùng bái anh ba của mình nhất sao? Trong hơn một năm cô theo quân đội, cô thường thấy trong thư nhà do mẹ chồng gửi về có mấy trang thư của em chồng.
Trong thư toàn là lời hỏi thăm anh ba, ba câu thì có hai câu hỏi cậu ấy bao giờ có thể đến tìm Lục Kiêu.
Nói là Tào Tháo, là Tào Tháo đến, bà Lục vừa định mở miệng giải thích thì nghe thấy tiếng cười vang dội từ trong sân. Lục Quân đội chiếc mũ lệch sang một bên, nghe tin anh ba về nhà, cậu ta chạy một mạch về, đứng trong sân nhà mình, toàn thân bạc hơi trắng. Bà Lục nhắc đến đứa con trai út, khinh thường nhăn mũi:
"Sáng sớm đã đi với người ta ra ao đầu làng đục băng câu cá, cả ngày chẳng làm được trò trống gì. "
"Mẹ! Vừa về đã thấy mẹ nói xấu con!"
Lục Quân thở hổn hển vén rèm vải, nhìn thấy Lục Kiêu ngồi bên chậu lửa, khóe miệng cong lên, lại cười.
"Anh ba, cuối cùng anh cũng về!"
Lục Kiêu cầm que chọc lửa, chọc củ khoai lang nướng cháy đen trong chậu lửa, đặt sang một chiếc ghế trống để nguội, ngẩng đầu nhìn thấy em trai đi tới, không khỏi mỉm cười. Năm nay Lục Quân mười sáu tuổi, bằng tuổi anh năm xưa mới rời nhà đi lính, thiếu niên mười sáu tuổi tràn đầy sức sống, trông rất tươi trẻ.
"Anh ba, chúc mừng anh lên chức đoàn trưởng, đợi sang năm em tốt nghiệp phổ thông, em sẽ đi lính dưới trướng anh. "
Lục Quân cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu nói. Lục Kiêu gẩy than trong chậu, nghe vậy, anh nhìn cậu ta một cái rồi mới nhàn nhạt nói:
"Tốt nghiệp phổ thông rồi đi lính, em không nghĩ đến chuyện thi trường quân sự sao?"
Anh lựa chọn trực tiếp đi lính chứ không thi trường quân sự là vì anh không để ý đến nhưng Lục Quân thì khác, có anh chỉ đường cho đi, em trai muốn đi lính, anh có thể cho cậu một điểm khởi đầu tốt hơn. Nhưng Lục Quân lại ngây người ra, ngơ ngác nói:
"Với thành tích của em, còn có thể thi trường quân sự sao?"
Lục Phong Thu bóc một hạt dẻ nướng chín bỏ vào miệng, nghe thấy lời này miệng bị bỏng giật mình, giơ bàn tay to như quạt mo lên "bặp" một cái tát vào gáy thằng con ngốc. Lục Xuyên ở một bên bẹp miệng thở dài, cũng không biết tính tình của đứa em trai này giống ai, nhà họ Lục cũng không có người ngu ngốc, hai đứa con trai của ông đều không có đứa nào ngu ngốc.
Lục Quân "á" một tiếng, bị ba đánh thông suốt, mặt mày hớn hở lại gần anh ba hỏi:
"Anh! Anh ba! Anh nói em có thể đi học trường quân đội sao?"
Lúc này Lục Kiêu đang bóc khoai lang, lớp vỏ cháy đen bên ngoài được bóc ra, lộ ra phần ruột trắng nõn bên trong, đây là khoai lang do nhà họ Lục tự trồng, ăn vừa bùi vừa ngọt.
Anh không trả lời Lục Quân ngay, sau khi bóc xong khoai lang nướng thì dùng lá ngô sạch bọc nửa phần dưới, mang đi cho Tô Ngọc Kiều ăn, sau khi ngồi xuống mới nhìn anh ta nói:
"Chỉ cần em thi đỗ, anh sẽ cho em đi học trường quân đội. "
"Vậy anh nói chẳng vậy phải bằng không nói sao. "
Lục Quân lập tức chán nản.