Tống Trường Tinh vẻ mặt hơi xấu hổ, do dự giải thích.
Chu Văn Tĩnh mỉm cười với cô, đột nhiên nói: “Xin chào đồng chí, tôi và Chính ủy Tống từng gặp nhau một lần, coi như là quen biết. Tôi đến buổi biểu diễn lần này muốn tìm anh ấy để ôn lại chuyện cũ mà thôi.
Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Tống Trường Tinh nói: "Anh Tống, nếu như không có việc gì thì em đi trước, lần sau về nhà tôi lại tới thăm anh."
"Được rồi, lần sau tôi đưa vị hôn thê của tôi về giới thiệu với cô." Tống Trường Tinh vô tình nhắc đến Trần Tiêu khi gật đầu.
Nụ cười trên mặt Chu Văn Tĩnh dừng lại một chút, sau đó cô mỉm cười với Tô Ngọc Kiều, quay người rời đi.
Tống Trường Tinh nhìn cô rời đi, chỉ thở phào nhẹ nhõm, khi quay người lại bắt gặp ánh mắt thăm dò của Tô Ngọc Kiều, trái tim anh bất động.
Anh cắn răng giải thích:
"Em dâu đừng hiểu lầm. Ba mẹ đồng chí Chu và Ba mẹ tôi trước đây đã gặp nhau vài lần ở nhà. Chúng tôi không có quan hệ gì cả."
“Ồ, thật à!” Tô Ngọc Kiều nhướn mày không tin tời anh nói.
Nhưng ở trước mặt Tống Trường Tinh cô cũng không nói nhiều, cô đã quyết định sẽ tìm chút thời gian để nói chuyện này với Trần Tiêu về chuyện này vào ngày mai đi làm.
Hừ, đàn ông thối, dù có nói ra mặt tử tế thế nào đi nữa thì vẫn là lén lút gặp mặt nữ đồng chí. Không có ai tốt cả!
Lục Kiêu đang ngồi ở nhà cũng bị tai bay vạ gió hắt hơi. Anh hơi lo lắng Tô Ngọc Kiều khi cô về sẽ bị lạnh nên lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài đón cô.
Vừa bước ra khỏi sân khu nhà, anh đã nhìn thấy Tô Ngọc Kiều đang đi trở lại. Lục Kiêu đi tới mặc áo khoác cho cô, sau đó nắm lấy tay cô, may mắn là không lạnh.
"Nước nóng đã đun sôi rồi, quay về tắm rửa trước rồi đi ngủ." Tô Ngọc Kiều gật đầu:
“Vâng, Tiểu Bảo đâu rồi?” Lục Kiêu dẫn cô về nhà, đáp:
“Thằng bé ngủ rồi.”
Đợi hai người trở về nhà, Lục Kiêu đi đổ nước tắm cho cô, còn Tô Ngọc Kiều thì về phòng lấy quần áo.
Buổi tối nằm trên giường, bàn tay lớn của Lục Kiêu chuẩn bị cử động, nhưng ngón tay anh vừa nhấc một góc áo ngủ của cô lên, đã bàn tay nhỏ bé của cô đánh ra.
“Em buồn ngủ, ngủ sớm đi.” Tô Ngọc Kiều xoay người, quay lưng về phía anh. Lục Kiêu:
“…”
Mu bàn tay da dày thịt béo không thấy đau, nhưng Tô Ngọc Kiều hiển nhiên là vì điều gì đó mà tức giận
Không biết cô đang giận ai mà còn liên quan đến anh ta.
Không thể không nói, anh thật sự rất hiểu tính tình của Tô Ngọc Kiều. Lục Kiêu vươn tay, thử kéo người vào lòng, Tô Ngọc Kiều còn chưa kịp cau mày, anh hạ giọng nói: "Được rồi, ngủ đi, bên đó lạnh tắm, ngủ gần anh một chút."
Nói xong, anh ôm lấy vai Tô Ngọc Kiều, xoay người cô lại, đối diện với anh, đôi mắt Tô Ngọc Kiều quả nhiên đã mở.
Lục Kiêu nằm xuống, để đầu cô tựa đầu vào vai anh, thử hỏi:
"Sao vậy? Ở hội trường xảy ra chuyện gì à?"
Tô Ngọc Kiều vốn là người ăn mềm không ăn cứng, khi anh hỏi cô như thế, cô không còn tức giận nữa, ôm lấy eo anh, kể cho anh nghe những gì cô vừa thấy.
“Trước đây em cứ tưởng Chính ủy Tống là người tốt, nhưng ai ngờ rằng anh ta lén lút gặp gỡ nữ đồng chí khác sau lưng Tiêu Tiêu, lại còn là đêm khuya.”
Sau khi đến đây, cô không kết bạn nhiều, trong số đó, Trần Tiêu giống cô về tuổi tác và hoàn cảnh gia đình nên có thể chia sẻ nhiều quan điểm, cô thực sự coi Trần Tiêu như một người bạn tốt nên tất nhiên cô cảm thấy Tống Trường Tinh như vậy là có tôi với bạn của cô ấy.
Lục Kiêu nghe xong, hồi lâu không lên tiếng, mãi đến Tô Ngọc Kiều thúc giục mới mở miệng:
“Theo anh được biết, ba mẹ Tống Trường Tinh rất lo lắng cho hôn sự của anh ta.”
Chỉ một câu như vậy cơ bản đã xác nhận suy đoán của Tô Ngọc Kiều.
Hỉ Nhi kia, không, Chu Văn Tĩnh kia quả thực là đối tượng Tống Trường Tinh hẹn hò.
Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Kiều đột nhiên nhớ tới Trình Lệ sau một thời gian dài vắng bóng, cô ngẩng đầu lên, trong bóng tối trừng mắt nhìn anh, không vui lại đá vào bắp chân anh.