“Em đứng ở đây thấy nắng thì đi qua bóng cây bên kia ngồi đi.”
Lục Kiêu nói xong quay người bắt đầu làm việc. Trước khi nhập ngũ Lục Kiêu cũng là một người làm ruộng giỏi được ông nội dạy, việc trồng các loại ngũ cốc anh có thể làm, việc đào mương xả nước nhắm mắt anh cũng làm được.
Nhưng hôm nay Lục Kiêu làm việc thường xuyên mất tập trung, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem hai mẹ con có ngồi im ở dưới gốc cây mát mẻ hay không.
Nhưng anh lo lắng cũng không sai, tất nhiên Tô Ngọc Kiều không có khả năng ngồi im ở một chỗ.
Ngày dần nóng lên, Tô Ngọc Kiều thấy nóng, Tiểu Bảo thì vui vẻ chạy đi chạy lại ở bờ ruộng nóng chảy đầy mồ hôi.
Ngay lúc Lục Kiêu cúi đầu một cái đã không thấy hai mẹ con dưới gốc cây đâu cả. Lục Kiêu tim đập thình thịch, đứng thẳng người trèo lên bờ muốn đi tìm người. Lục Xuyên ở bên cạnh anh ngẩng đầu lên nói:
“Em ba, em đi đâu đấy?”
Cũng may không đi quá xa, ngay ở trước cạnh sông nhỏ Lục Kiêu đã tìm được hai mẹ con Tô Ngọc Kiều. Bờ sông nhỏ này là người trong thôn thuận tiện cho việc tưới tiêu nên đào, nước sau chỉ khoảng một mét, cỏ dại mọc xanh xung quanh.
Tô Ngọc Kiều cởi giày tất ngồi trên cỏ, bàn chân trắng nõn lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước, bờ sông nhiều hơi nước mát mẻ hơn nhiều so với ngồi ở dưới gốc cây. Tiểu Bảo ngồi xổm bên cạnh cô, không biết nhặt được ở đâu một bình thủy tinh, đang cúi người vớt gì trong sông.
Lục Kiêu cũng không biết tại sao anh lại khẩn trương như thế nhưng khi nhìn thấy Tô Ngọc Kiều ngồi ở kia, tim đập mạnh vừa nãy mới từ từ trở lại như bình thường.
“Sao lại chạy đến đây vậy?”
Lục Kiêu đi đến rửa tay rồi nói. Tô Ngọc Kiều quay đầu cười với anh, chỉ vào trong sông nói:
“Bờ sông mát mẻ mà, anh nhìn đi, sông ít nước như vậy mà cũng có cá đó.” Lục Kiêu nhìn theo hướng ngón tay của cô thấy loại cá nhỏ mà người ở quê thường thấy, cá này không lớn được nên có bắt cũng không ai muốn.
Nhưng từ trước đến nay Tiểu Bảo chưa được trải nghiệm niềm vui sướng của việc lên núi bắt chim xuống sông bắt cá, duỗi dài tay cho bình thủy tinh vào nước, lúc nhấc lên có một hai con cá ngốc nghếch chui vào. Tiểu Bảo vui sướng đưa cho mẹ xem, Tô Ngọc Kiều cũng không phụ sự mong đợi của con trai khen hết lời.
“Ồ, Tiểu Bảo lợi hại quá, con bắt thêm mấy con nữa để trưa nay mẹ có cá ăn.”
Lục Kiêu lớn lên từ nhỏ ở nông thôn nên không hiểu được hai mẹ con vui vẻ cái gì.
“Lục Kiêu, anh đến đây xem đi, còn có tôm nữa!”
Tô Ngọc Kiều nhìn thấy dưới đám cỏ cạnh bờ sông có đám tôm sông nhỏ, vẻ mặt hớn hở kéo anh đến nhìn.
“Ừm, anh nhìn thấy rồi.”
Lục Kiêu đỡ eo cô tránh trường hợp cô vui quá muốn nhảy xuống bắt.
Tuy không biết hai mẹ con vui vẻ ở chỗ nào, nhưng Lục Kiêu vẫn để hai mẹ con làm gì làm, anh kéo mười cây cỏ tranh chắc chắn, bện thành sợi dây thô rồi buộc vào cổ bình thủy tính. Sau đó vứt nhẹ, lọ thủy tinh rơi xuống giữa sông, chưa đầy nửa phút tại được kéo lên, trong lọ đã chất đầy nửa lọ đủ loại cá.
"Oa, bố thật tuyệt vời!"
"Ồ! Chồng ghê thật!"
Hai tiếng khen ngợi vang lên, Lục Kiêu đổ bình cá nhỏ lên cỏ trên bờ sông, lấy từ trong túi ra nửa miếng bánh quy Tiểu Bảo ăn thừa rồi bóp nhỏ cho vào bình thủy tinh, lại cho chìm vào nước.
Một lát sau nhấc lên lại đầy bình tôm sông to bằng đầu đũa vậy.
Đây là những trò chơi anh đã chơi chán hồi nhỏ, Lục Kiêu thấy ánh mắt kinh ngạc và sùng bái của hai mẹ con cảm thấy xấu hổ che trán.
Anh cũng không hiểu tại sao lại cùng với hai mẹ con nghịch trò này.