Tô Vũ không đồng ý, chỉ nói nếu cô thật lòng muốn xin lỗi thì cứ đi, nếu không phải xuất phát từ lòng thật thì không cần, chuyện ra ngoài ở anh đã quyết định rồi, bất kể Dương Mẫn có tha thứ hay không cũng không thay đổi. Chu Đan Đan sắc mặt khó coi, cô vốn tưởng rằng tình cảm bấy lâu nay của hai người, chồng mình nhất định sẽ đứng về phía mình, nhưng hóa ra trong mắt Tô Vũ, cô căn bản không thể so sánh với người nhà anh. Cô đến tận hôm nay vẫn không nhận ra lỗi của mình ở đâu, Tô Vũ trong lòng thất vọng, từ bỏ ý định nói chuyện tử tế với cô.
Hai người cãi nhau một trận lớn, Chu Đan Đan nói hết lời cũng không thể thay đổi được quyết định của Tô Vũ, cũng chính lúc này, cô mới phát hiện thái độ của Tô Vũ không đúng. Vợ chồng ân ái ngày nào giờ đã trở nên xa lạ rất nhiều, Chu Đan Đan hối hận, cô bắt đầu xin lỗi, bắt đầu níu kéo nhưng một khi trái tim đã có khoảng cách, làm sao có thể chỉ bằng vài lời nói mà kéo lại được. Tô Vũ đúng là vẫn còn tình cảm với vợ, nên anh chọn cùng vợ ra ngoài ở, Vi Vi vẫn để mẹ chăm sóc, đứa con gái thứ hai, Chu Đan Đan muốn tự mình nuôi hay để mẹ vợ nuôi thì anh cũng không có ý kiến nhưng anh sẽ không để Dương Mẫn giúp đỡ nữa.
Cuối cùng Chu Đan Đan cũng coi như được toại nguyện đúng là không để Dương Mẫn nuôi con nữa nhưng đến khi cô thực sự bắt đầu đối mặt với đủ thứ chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, cô mới cảm thấy vô cùng hối hận vì quyết định hôm nay.
Dương Mẫn nói:
"Anh trai con đang cùng chị dâu con dọn dẹp nhà mới bên kia, lát nữa dì Lưu ra ngoài mua thức ăn, mẹ bảo chị ấy nói với anh trai con một tiếng, anh con muốn về ăn một bữa cơm thì về, không về thì thôi. "
Bây giờ bà thực sự không để tâm nữa rồi, nhẹ cả người, sau này bà chỉ cần chăm sóc tốt cho Vi Vi và chồng là được, thời gian rảnh rỗi hoàn toàn có thể làm những việc khiến mình vui vẻ hơn.
Tô Ngọc Kiều bóc một viên socola nhét vào miệng bà, cười nói:
"Mẹ nghĩ thông suốt là tốt rồi, con nhớ trước kia mẹ thích cắm hoa, còn biết vẽ tranh, phòng vẽ của mẹ có thể sắp xếp lại rồi. "
"Con nói đúng, hai ngày nữa mẹ đi mua đồ. "
Dương Mẫn miệng nhai viên socola ngọt ngào, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm vui vẻ chưa từng có. Thời trẻ bà cũng là một tiểu thư được nuông chiều, không tính là tài hoa xuất chúng nhưng bà cũng biết khá nhiều thứ, tìm một công việc mình thích hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ là sau này thế đạo thay đổi, bà bất đắc dĩ bắt đầu ở nhà chăm chồng dạy con, mỗi ngày quanh quẩn với củi gạo dầu muối, tuy không cần bà đích thân vất vả nhọc nhằn, nhưng những sở thích ngày trước, bà đều không còn hứng thú nữa. Bây giờ bà lại có thời gian hoàn toàn thuộc về mình, tự nhiên có thể từng cái một nhặt lại.
Bữa tối, Tô Vũ vẫn đưa Chu Đan Đan về, bây giờ nhà anh thuê cách nhà hơi xa nhưng lại gần ngân hàng nơi Chu Đan Đan làm việc hơn. Lúc vào cửa, trên mặt anh không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, vẫn cười xoa xoa tóc em gái, trò chuyện thân thiện với em rể.
Còn Chu Đan Đan ôm Nĩu Nĩu ngồi trong phòng khách, có cảm giác không hòa hợp như xưa. Rõ ràng mấy ngày trước, Chu Đan Đan vẫn là một thành viên trong gia đình này.
Ngôi nhà mới thuê nằm trong một tứ hợp viện có bốn năm hộ gia đình, bên trong bên ngoài có hai phòng, thậm chí không có cả bếp và nhà vệ sinh, muốn đi vệ sinh phải chạy ra nhà vệ sinh công cộng cách đó mấy trăm mét. Môi trường ở đó so với biệt thự nhỏ của nhà họ Tô thì kém xa.
Thực ra ông bà Tô lúc đầu vì nể mặt cháu gái nên đã nói với Tô Vũ, có thể để bọn họ tạm thời chuyển đến ngõ Hòe Bắc sống một thời gian, đợi nhà máy dệt phân nhà xong thì chuyển đi. Tô Vũ từ chối, anh không muốn làm phiền người nhà nữa, cũng không muốn vợ mình cảm thấy, người nhà mình phải không oán không hối hận hi sinh vì vợ chồng họ.
Chu Đan Đan rất có ý kiến phản đối nhưng bây giờ cô còn không dám nói, cho dù sau này Tô Vũ được phân nhà, chắc chắn cũng không thể so với biệt thự nhỏ của nhà họ Tô, cô có ý kiến cũng không có cách nào.