“Anh ba”
“Anh ba, anh trở về lúc nào thế? Lục Mai Hoa chạy đến trước mặt anh, còn chưa thở đều đã chờ không kịp mà mở miệng hỏi.
Lục Kiêu cười với em gái, nhận lấy chai nước ngọt trên tay Tô Ngọc Kiều đưa cho em gái uống, vừa nói: "Anh trở về được vài ngày rồi. Ngày mai bọn anh phải đi, trước khi đi tới đây tiện thăm em.”
Người lui tới trước công trường rất đông. Đứng đây nói chuyện không tiện nên Tô Ngọc Kiều tiền đề nghị đi khách sạn Quốc doanh, vừa ăn vừa nói.
Lục Mai Hoa đồng ý, lại chạy chậm trở về xin nghỉ với giáo viên, sau khi đi ra, mấy người đi xe đạp tới khách sạn cách đó không xa.
Giờ này ăn cơm trưa còn sớm nhưng khách sạn Quốc doanh cũng vẫn buôn bán. Mấy người gọi đồ ăn bảo đầu bếp từ từ mang lên rồi ngồi xuống.
Lục Mai Hoa kể hết mọi chuyện ở trường cho anh ba, Lục Kiêu kiên nhẫn lắng nghe.
Tô Ngọc Kiều ở một bên cũng không chen vào, thảnh thơi bóc hạt dưa cho Tiểu Bảo ăn.
“Anh ba, lần này trở về anh xin nghỉ bao lâu, sao đi vội như vậy?"
Lục Mai Hoa rất không nỡ. Phải rất lâu Lục Kiêu mới có thể trở về một lần, lần sau cũng không biết khi nào mới có thể gặp mặt.
“Anh xin nghỉ nửa tháng, trên quân khu vẫn còn có nhiệm vụ, không thể trì hoãn quá lâu.”
Lục Kiêu thản nhiên giải thích. Lục Mai Hoa tính toán thời gian, có chút ảo não phát hiện, tuần trước cô kết thúc nghỉ phép không bao lâu thì anh ba về nhà. Cô đã bị bỏ lỡ, sớm biết vậy thì chuyển đến tuần này mới về nhà. Cô học ở trong thành phố, tuy rằng mỗi tuần đều có ngày nghỉ nhưng vì tiết kiệm tiền xe qua lại nên một tháng mới trở về một lần.
“Không sao, em có thể viết thư cho anh.”
Vậy sao có thể giống nhau. Lục Mai Hoa không nói gì nhưng cũng biết đây là chuyện đã quyết định, làm nũng vô dụng, hơn nữa anh ba cô cũng không trúng chiêu này. Nghĩ vậy, Lục Mai Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ngọc Kiều đối diện, vừa lúc nhìn thấy Lục Kiêu rót một ly nước lạnh để bên tay cô, như là sợ cô ăn hạt dưa khô miệng.
Nói sai rồi, trước mắt còn có một người có thể làm cho anh ba cô chấp nhận sau bao nhiêu chuyện vớ vẩn.
“Chị dâu ba, lần này chị muốn đi theo quân sao?"
Lục Mai Hoa gọi chị dâu ba vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Tô Ngọc Kiều vỗ vỗ vỏ hạt dưa trên tay, đáp: “Đúng, ngày mai chị đi cùng anh ba em.”
“Nếu em có thời gian, ngày mai cũng có thể đến nhà ga tiễn bọn chị.”
Cô lại đề nghị. Lục Mai Hoa hai mắt sáng ngời nhưng ngay lập tức lại cảm thấy buồn bã, khó xử nói: “Ngày mai cô giáo tổ chức tụi em đi trường tiểu học ở phía tây thành phố dạy học thử nên chắc sẽ không xin nghỉ được.”
Tô Ngọc Kiều lập tức sửa lại: “Chuyện ở trường quan trọng hơn, có tiễn hay không cũng không sao.”
Thấy anh ba cũng tỏ vẻ lấy việc học của cô quan trong hơn, Lục Mai Hoa cũng chỉ có thể như vậy.
Vừa đúng lúc đó nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, Tô Ngọc Kiều dẫn đầu rút đũa gắp cho Lục Mai Hoa một miếng thịt kho tàu rồi bắt đầu ăn.
Lục Kiêu không dấu vết liếc nhìn cô một cái nhưng cũng không nói gì. Lục Mai Hoa nhìn thấy liền nói: "Anh ba, không phải anh thích ăn thịt kho tàu nhất sao? Nhà này nấu thơm quá, anh mau thử xem.”
“Ừmm.”
Nhưng chỉ thấy anh đồng ý lại không thấy anh động đũa.
Tô Ngọc Kiều xin nhân viên phục vụ một cái thìa để Tiểu Bảo tự múc ăn, quay đầu lại liền thấy Lục Mai Hoa đối diện vẫn nháy mắt với cô.
“Hả hửm...”
Vừa mới mở miệng, Tô Ngọc Kiều mới phản ứng lại.
Cô chủ động gắp thịt kho tàu cho Lục Kiêu rồi cười nói.