"Bây giờ con phải bồi bổ cơ thể, không uống nổi cũng phải uống. Mẹ hứa với con, uống hết bát này, ngày mai mẹ sẽ cho con uống ít hơn một bát."
Dương Mẫn không chịu được khi thấy con gái nhõng nhẽo, giọng điệu cũng mềm xuống, khuyên nhủ hết lời. Tô Ngọc Kiều lập tức ngẩng đầu xác nhận.
"Mẹ tự nói đấy nhé."
Dương Mẫn giật khóe miệng, lúc này mới phát hiện mình lại bị con gái lừa nhưng bà cũng không giận nổi, chỉ hừ một tiếng không vui, rồi lại đưa bát cho cô. Lần này Tô Ngọc Kiều ngoan ngoãn nhận lấy, nhăn mũi uống cạn một hơi.
Lục Kiêu đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm nhưng anh thở phào quá sớm. Dương Mẫn nhận lấy bát rỗng, liếc anh một cái rồi gọi anh ra ngoài.
Bây giờ bà ấy mới phát hiện ra rằng con gái mình hiểu chuyện hơn trước rất nhiều nhưng tính tình cũng trở nên đỏng đảnh hơn trước, đều là do con rể chiều hư.
Trải qua một cuộc giáo dục “tư tưởng”, Lục Kiêu với vẻ mặt lạnh tanh trở về phòng.
Tô Ngọc Kiều nằm nghiêng thảnh thơi, ngẩng đầu tò mò hỏi anh: "Mẹ đã nói gì với anh vậy?”
Dù sao thì cô cũng không tin rằng Dương Mẫn chỉ cần nói một câu là có thể kéo anh ra khỏi phe của mình, ngày mai Lục Kiêu vẫn phải thay cô uống canh.
Cô thực sự sắp nôn thốc nôn tháo rồi, chỉ cần nghĩ đến việc mới chỉ làm xong một nửa tháng ở cữ, cô lại thấy bực bội không chịu được.
"Ừm, Kiều Kiều, anh có chuyện muốn nói với em."
Lục Kiêu nghiêm túc nói:"Mẹ nói, bắt đầu từ ngày mai, mẹ sẽ giám sát em uống thuốc bổ."
Tô Ngọc Kiều lập tức ngồi dậy, không vui trừng mắt nhìn anh:"Sao anh không giúp em đấu tranh một chút vậy."
Lục Kiêu khó khăn nói:
"Anh đã nói rồi nhưng mẹ càng nói càng tức giận, nên..."
"Sao lại thế được?"
Tô Ngọc Kiều ngây người, sao mẹ cô lại không thương cô nữa. Lục Kiêu không phải là con rể mà bà tin tưởng nhất sao, sao lại đổi người giám sát rồi.
Hai vợ chồng trẻ còn chưa biết, Dương Mẫn đang tính toán trong lòng xem làm thế nào để bẻ gãy cái tật nghe theo vợ vô điều kiện của con rể. Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, huống hồ bên phe Tô Ngọc Kiều còn có một trinh sát vô điều kiện nghe theo vợ.
"Anh có thể thay em uống một nửa thuốc bổ, Kiều Kiều, đó cũng là tấm lòng của mẹ, vì sức khỏe của em, em cũng phải uống cho tử tế."
Lục Kiêu về những quyết định liên quan đến sức khỏe của vợ vẫn rất có nguyên tắc. Sau một hồi giằng co Tô Ngọc Kiều cũng thỏa hiệp.
Đến ngày hôm sau, Dương Mẫn bưng một bát canh gà hầm sâm vào, lại đuổi con rể ra ngoài giặt tã, bà tự mình giám sát Tô Ngọc Kiều uống canh.
Lúc đầu, cô rất hợp tác, canh gà hơi nóng, cô vừa thổi vừa uống từng ngụm nhỏ. Dương Mẫn dần dần thả lỏng cảnh giác. Đúng lúc này, Lục Kiêu đi vào, anh cầm tã đã giặt sạch để vào cái thùng cạnh tủ quần áo. Thím Lưu ở bên ngoài gọi Dương Mẫn một tiếng, Dương Mẫn quay đầu nhìn thấy trong bát của con gái vẫn còn hơn nửa bát canh gà, bà dặn cô uống hết, lát nữa bà sẽ vào xem.
Đợi bà đi rồi, Tô Ngọc Kiều vội vàng đứng dậy bưng bát đến bên miệng Lục Kiêu, để anh giúp cô chia sẻ bớt.
Dương Mẫn quay lại, Tô Ngọc Kiều để bà nhìn mình uống hết ngụm cuối cùng, bà mới hài lòng cầm bát đi ra ngoài.
"Sao anh tại bảo thím Lưu gọi mẹ em ra ngoài vậy?"
Tô Ngọc Kiều đi đến bên Lục Kiêu, ôm lấy cánh tay anh vui vẻ lắc lắc.
"Vừa nãy anh đổi vị trí lọ muối."
Lục Kiêu bất lực nói.
Lừa dối mẹ vợ như vậy không phải là cách nhưng anh cũng thấy vợ mình mỗi ngày chỉ được ăn cơm không dầu không muối thì thực sự không ổn.
Gần đây Tô Ngọc Kiều ở cữ trong nhà rất khó chịu, thỉnh thoảng cuối tuần như thế này dỗ cô vui vẻ một chút cũng được. Bình thường anh không ở nhà, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn uống thuốc bổ.
Như vậy vừa hợp ý mẹ vợ, vừa dỗ được vợ vui vẻ.
Lục Kiêu trong lòng lau mồ hôi, anh bị kẹp ở giữa chiến hào thực sự rất khó xử.