"Thế này mà em nói là rất tốt hả?”
Lục Kiêu cúi đầu nhìn cô, trong giọng điệu có chút buồn bực. Tô Ngọc Kiều hơi nghiêng đầu, chột đạ né tránh ánh mắt đen kịt của anh, bĩu môi nhỏ giọng nói: "Em cũng không muốn mà."
Lục Kiêu hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh giảng giải cho cô nghe: "Vậy em cũng không thể đi đến những nơi xa lạ như vậy một mình được, lần này không có chuyện gì, vậy lần sau thì sao?"
"Kiều Kiều, em phải tự bảo vệ bản thân thật tốt những lúc không có anh ở bên cạnh, cố gắng đừng để bản thân gặp nguy hiểm nữa, có được không?"
"Xin lỗi, lần sau em nhất định sẽ chú ý hơn."
Tô Ngọc Kiều biết anh đang lo lắng cho mình, cô nhỏ giọng nói:
"Em cam đoan về sau sẽ không bao giờ đi lung tung một mình nữa."
"Ừm."
Lục Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má cô, thấp giọng hỏi:
"Hôm nay có sợ không?"
Tô Ngọc Kiều gật gật đầu, nói:
"Lúc đầu quả thật có chút sợ, nhưng anh vừa xuất hiện thì em đã không còn sợ nữa."
Lục Kiêu cười, sự lạnh lẽo trong đáy mắt anh lúc này mới tiêu tan, nhớ lại dáng vẻ hoàn toàn dựa dẫm vào mình của cô lúc nãy, cảm giác tê dại ngứa ngáy dần dần tràn ngập trái tim anh.
Lại nhìn dáng vẻ làm nũng của cô lúc này, sợi dây kiềm chế trong đầu Lục Kiêu triệt để đứt phăng.
Lục Kiêu nghiêng đầu, dựa sát vào cô hơn một chút, lúc này đôi môi mỏng của anh chỉ cách đôi môi hồng hào mềm mại của cô vài phân, anh nhỏ giọng hỏi cô:"Kiều Kiều, có nhớ anh không?"
Lúc nói chuyện hơi thở ấm áp của anh phả ra, gương mặt Tô Ngọc Kiều trong phút chốc đỏ lên, cô dịu dàng nói: "Vậy anh có nhớ em hay không?"
Lục Kiêu cười khẽ một tiếng, lúc này khoảng cách giữa hai người gần đến mức anh còn có thể ngửi thấy hơi thở ngọt ngào trên người cô, rốt cuộc anh cùng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên môi cô, trằn trọc cắn mút. Môi dán môi không nỡ rời đi, giọng nói khàn khàn của anh gần trong gang tấc:
"Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em."
Lục Kiêu vẫn muốn nghe đáp án của câu hỏi đó, anh một lần nữa áp môi mình lên môi cô, khẽ cắn mút.
"Ưm!"
Tô Ngọc Kiều bị động tác của anh làm cho giật mình, cô hung hăng nhéo vành tai anh xem như trả thù.
Nhưng Lục Kiêu lại không hề để ý, anh áp sát cả người mình vào Tô Ngọc Kiều, phía sau lưng cô là cây chuối tây to lớn, phía trước là thân hình cao lớn của anh, Tô Ngọc Kiều rất nhanh liền đầu hàng:"Nhớ, rất nhớ."
"Nhớ ai?"
Lục Kiêu vẫn không buông tha, bàn tay đang đỡ bên mặt cô bắt đầu không thành thật, dần dần hạ xuống.
Tô Ngọc Kiều nức nở một tiếng, nói: "Nhớ Lục Kiêu."
"Lục Kiêu là ai? Là tôi chiều em quá nên em hư đúng không?"
Đúng là được voi đòi tiên mà!
Hốc mắt Tô Ngọc Kiều đỏ ửng lên, nhân lúc anh phân tâm, cô cắn chặt lấy đôi môi mỏng kia. Thế nhưng Lục Kiêu lại không hề để ý đến sự trả thù nho nhỏ này, ngược lại thừa dịp cô mở miệng, anh nhắm chuẩn thời cơ, bắt được cái lưỡi nhỏ nhắn đang ngoe nguẩy của cô.
Tô Ngọc Kiều nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên cảm thấy cũng may là lúc nãy anh đã rửa mặt sạch sẽ rồi, nếu không thì màu bôi trên mặt anh sẽ dính lên trên mặt cô, người khác chỉ cần liếc mắt một cái liền biết bọn họ vừa làm chuyện xấu gì.
"Ưm!"
Đầu lưỡi đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức, thì ra là do Lục Kiêu thấy cô đang thất thần, muốn trừng phạt một chút. Mặt trời dần dần lặn về phía tây, lá chuối rậm rạp lại rộng lớn ngăn cản những luồng sáng từ bên trên chiếu xuống, thế nhưng vẫn có một tia sáng xuyên qua khe hở, lặng lẽ rơi xuống đôi gò má trắng trẻo thanh tú của Tô Ngọc Kiều.
Đôi gò má trắng nõn được dát lên một tầng sáng màu cam vô cùng mê người, Tô Ngọc Kiều khẽ thở dốc, Lục Kiêu lại một lần nữa lấn tới.