Tô Ngọc Kiều cười lạnh một tiếng, không khách khí nhìn cô ta đối chất nói: "Cô trừng cái gì mà trừng? Chính là cô dạy những đứa con của giống như đám thổ phỉ, không không chạy lại cướp đồ người ta, tôi cũng chưa thấy qua có ai chơi cùng nhau như vậy, có thể thấy được vẫn là do cô làm mẹ không chịu dạy dỗ tốt, chính mình không có đức hạnh, không phải đứa nhỏ thấy vậy liền học theo chứ?”
"Nếu cô còn dám nói về con trai tôi nữa, có tin tôi đánh cô luôn không!”
"Cô, cái cô này thật vô lý, là cô vừa lên đã đánh con tôi, sao tôi không thể nói được?"
Mã Yến rất muốn kiên cường chửi mắng lại nhưng nghe người chung quanh bàn tán lại không có một người đứng về phía cô ta. Trương Mai đứng ra khuyên nhủ:
"Mã Yến, không phải mọi người nói rằng, Đại Bảo và Nhị Bảo nhà cô nên dạy dỗ cho tốt.”
“Đúng vậy, Yến Tử, con cũng đừng trách mẹ người ta nóng vội, tình cảnh vừa rồi, đổi lại là tôi cũng sốt ruột.”
Cũng có người nhỏ giọng thì thầm về Mã Yến.
“Chậc, mỗi ngày ỷ vào da mặt dày ăn không đủ, lúc này gặp phải rễ cứng rồi.”
“Thật đáng đời, nếu hai đứa nhỏ kia không dạy dỗ cho tốt, sau này nhất định sẽ là lưu manh đường phố.”
Mã Yến há miệng, giờ phút này lại không có một người nào thay cô nói chuyện, cô còn không dám tin nói:
"Các ngươi đều mù sao? Không thấy cô ta đẩy con nhà tôi à? Cô ta là người lớn mà bắt nạt trẻ con…”
Trương Mai nói một câu công đạo: “Đại Bảo nhà cô như vậy, cùng một đứa trẻ nữa cũng không kém, bắt nạt người khác sao không nhìn xem con nhà người ta mới bao nhiêu tuổi. Tại sao cô lại không nhìn vào con của người khác?”
Giọng Mã Yến càng lúc càng yếu ớt.
“Bọn chúng đang đùa giỡn, trẻ con cả mà…”
Tô Ngọc Kiều nói: “Tôi cũng đang chơi đùa với thằng bé, như thế nào? Tại sao con của cô mới được phép chơi người khác? Ăn cướp đồ chơi của người khác? Chơi không được bắt nạt à”
Sắc mặt Mã Yến lúc xanh lúc trắng, thường ngày khi người nhà trẻ con bị bắt nạt tìm tới tận cửa, cô thuận miệng thản nhiên bỏ qua, hiện giờ đến phiên cô ta mới biết được khó chịu. Thấy mọi người đứng về phía Tô Ngọc Kiều bắt đầu thảo phạt cô ta, Mã Yến định kéo hai đứa con bỏ đi. Tô Ngọc Kiều liền cản cô lại:
"Khoan! Xin lỗi con tôi trước, nếu không chuyện này tôi không để yên đâu.”
“Vừa rồi cô mới đẩy con tôi đấy, Nhị Bảo còn bị cô quăng ra ngoài bao xa, cô lại còn không xin lỗi?!” Mã Yến hung hăng bật lại
Muốn để cô xin lỗi, không có cửa đâu, ngược lại cô ta muốn xem Tô Ngọc Kiều làm được gì.
‘’Không xin lỗi cũng được, vậy chúng ta đi tìm chủ nhiệm Giang phân xử đi, nghe nói con nhà cô trước kia thường xuyên bắt nạt người khác, hiện tại lại đặc biệt không yên tâm trường tiểu học bộ đội chúng ta lại có loại trẻ hư này, tôi muốn báo cáo với chủ nhiệm, loại trẻ hư này kiên quyết không thể ở lại trường tiểu học bộ đội chúng ta, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập của những đứa trẻ khác.”
Tô Ngọc Kiều nói không nhanh không chậm, lại nắm chính xác mạch máu của Mã Yến.
Cô ta nhất thời luống cuống hòa hoãn: “Cô, cô chờ một chút...”
Sang năm Đại Bảo nhà cô ta sẽ học lớp năm, nếu thật sự Tô Ngọc Kiều đuổi đứa nhỏ đi, cô, cô ta đi đâu cho tìm cho con trường học đây?
Nhưng mà cô ngăn cản Tô Ngọc Kiều lại thấy những chị em vợ quân nhân ngày xưa bị cô ta chọc giận trao đổi ánh mắt cho nhau.
‘’Đúng, tôi cảm thấy việc này vẫn là phải tìm Giang chủ nhiệm nói rõ, Kiều Đại Bảo bắt nạt bạn học, không chỉ bắt nạt tụi nhỏ lần một lần hai, nó cũng không sửa đổi.”
Lời nói của Tô Ngọc Kiều nhắc nhở những chị em khác, những người mỗi ngày lo lắng con mình bị bắt nạt trên trường đều sáng mắt lên, trong lòng vui sướng không thôi.
Đúng vậy, trước kia các cô sao nghĩ đến chuyện này sớm hơn!