"Đây vốn là chuyện tốt, nhà tiếp khách vừa xây xong, lại có thể phân thêm cho các chị em vợ quân nhân mấy suất công tác nhưng tin tức này vừa tung ra, mọi người đều muốn ứng tuyển nhân viên, phục vụ và hậu bếp, còn vị trí dọn vệ sinh thì không ai muốn làm."
Tô Ngọc Kiều nghe xong thầm nghĩ điều này cũng rất bình thường, phần lớn những người có thể theo quân đều là người nhà của cán bộ, phần lớn đều tự cho mình là cao quý, có thể làm nhân viên phục vụ là tốt nhất, nếu không thì hậu bếp nhiều đầu mỡ cũng được nhưng một khi nói đến công việc dọn vệ sinh, khó tránh khỏi có người cảm thấy mất mặt.
*Tuyệt đối không có ý coi thường công việc này nhé*
"Cứ từ từ, đây không phải mới hoàn thành sao, đợi đến khi chính thức đưa vào sử dụng còn một thời gian nữa, chắc chắn sẽ tuyển được."
Tô Ngọc Kiều cười cười tùy tiện nói. Vị đồng chí kia thở dài nói: "Nếu thực sự không tìm được người, chỉ còn cách tuyển người ở các thôn trấn gần đây."
Nhà tiếp khách được xây cách doanh trại không xa, nếu thực sự mở rộng tuyển người gần đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn đến.
Nói chuyện một lúc, hai người chia tay ở ngã ba, Tô Ngọrc Kiều tiếp tục đi về phía bộ hậu cần.
Công việc buổi chiều tương đối nhẹ nhàng, Tô Ngọc Kiều sắp xếp lại các loại lương thực có thể mua được, cũng như số lượng và đơn giá của nhuững nơi cô đã đến vào buổi sáng, để tiện cho việc kiểm tra sau này.
Hơn ba giờ chiều đã hoàn thành công việc, sau đó Tô Ngọc Kiều và Mao Giai Mẫn ngồi đối diện nói chuyện phiếm, đến năm giờ thì tan làm.
Khi về đến nhà, Tiểu Bảo chơi ngoài vẫn chưa về, trong sân chỉ có bà Hảo và A Mãn ngồi đó phân loại các loại rau dại mà họ đào được trên núi vào buổi chiều.
Có rất nhiều loại rau dại mà Tô Ngọc Kiều không biết tên, trong đống rau lớn này cô chỉ nhận ra măng tre.
Măng tre tháng chín thường dày và chát, không giòn và ngọt như măng nhỏ mọc vào mùa xuân.
Nhưng bà Hảo rất khéo tay, bà bóc vỏ măng đào được, măng to thì thái lát, măng nhỏ thì bổ đôi, cho vào nồi chần qua rồi phơi khô, làm thành măng khô, khi ăn chỉ cần ngâm nước ấm là được, không còn vị chát nữa.
Loại măng này dùng để làm nhân bánh bao rất ngon, còn một số loại măng non hơn, bà Hảo đều làm thành măng chua, khi ăn xào với dưa chua, chua chua cay cay rất đưa cơm.
Vỏ măng bóc ra cũng không vứt đi, A Mãn nhặt lại từng miếng một, mang ra chỗ có nhiều nắng phơi khô, đó là thứ nhóm lửa rất tốt.
Đúng rồi, nhắc đến chuyện này thì phải khen A Mãn một câu, cô bé này thực sự rất hiểu chuyện, suốt kỳ nghỉ hè, ngày nào cô bé cũng không mỗi chỉ giúp bà Hảo làm việc thì cũng sang nhà bên cạnh tìm Cố Hương học tập, lúc rảnh rỗi còn lên núi gần đó nhặt củi.
Bà Hảo cũng vậy, bà rất chăm chỉ, có bà ở đó, nhà cửa ngày nào cũng sạch sẽ, không sờ thấy bụi ở đâu, lúc rảnh rỗi còn đi đào rau dại, tiết kiệm tiền cho Tô Ngọc Kiều. Trong cái sân nhỏ của nhà họ Lục bày rất nhiều nấm khô và rau khô, từ lần trước Tô Ngọc Kiều nói với Bà Hảo rằng những thứ bà hái về ngoài dùng để ăn trong nhà, còn lại đều tính là của bà, bà muốn bán hay tặng đều tùy ý. Ngay cả khi cô muốn gửi một ít cho người nhà cũng phải trả tiền để mua của bà, từ đó trở đi, bà Hảo như tìm lại được việc để làm. Mỗi ngày bà đều làm xong việc nhà trước, sau đó tranh thủ lên núi hái nấm, tích lại phơi khô rồi mang ra chợ bán.
Tiền bán chút đồ rừng này, bà đều tích góp từng chút một.