Là Dương Tú Nga khóc lóc cầu xin nói cô ta có thể đi xin lỗi Tô Ngọc Kiều, cô ta bằng lòng cầu xin cô ấy tha thứ mới được ở lại. Nghĩ đến những chuyện này, Dương Tú Nga càng không đám nói với phó tiểu đoàn trưởng Dương chân cô ta bị thương thế nào. Lại nghĩ đến chuyện cô ta làm hôm nay, cũng thấy hối hận. Cô ta đúng là bị quỷ ám rồi, sao lại có thể trong nháy mắt nhìn thấy bên ngoài hàng rào có rắn lại nghĩ đến việc gọi con trai của Tô Ngọc Kiều đến trước mặt.
Bây giờ cô ta không những không hả giận, ngược lại còn bị liên lụy khiến chân bị thương lần nữa, không biết sau khi họ về có nghi ngờ gì cô ta không. Dương Tú Nga chính là kiểu người điển hình chỉ lo trước mắt không lo sau, tâm địa hẹp hòi lại hành động hấp tấp, cô ta không nghĩ đến nếu hôm nay Tiểu Bảo thật sự bị rắn cắn trước cửa nhà cô ta, Tô Ngọc Kiều sao có thể không đi điều tra chân tướng sự việc. Hôm nay cô có thể lừa gạt được từ đầu, cũng chỉ vì Tiểu Bảo không bị thương, thêm nữa cô ta tự làm tự chịu, người bị thương nhất không tiện hỏi nhiều, Tô Ngọc Kiều mới không nghĩ gì.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng không giấu được, Tô Ngọc Kiều về nhà vì một câu nói của con trai mà nghi ngờ cô ta.
Phó tiểu đoàn trưởng Dương rửa xong chân, cởi quần áo, chân đang ướt nằm luôn xuống.
Dương Tú Nga nhìn dáng vẻ đại gia của anh ta, trong đầu không tự chủ được lại nghĩ đến hình ảnh cô đã nhìn thấy trước đó.
Chồng của Tô Ngọc Kiều không những đẹp trai, còn chăm lo gia đình, bản thân cô ấy cũng có điều kiện tốt, người lại còn vừa có tiền vừa xinh đẹp, sao mọi chuyện tốt trên đời đều để một mình cô ấy hưởng hết thế.
Trước đây khi tin đồn bắt đầu lan truyền trong khu nhà ở của quân nhân, Dương Tú Nga vừa nghe xong đã tin sái cổ, không phải vì cô ta bắt được nhược điểm gì, mà là cô ta không muốn thấy người khác tốt, chỉ có như vậy cô ta mới có thể đè đầu cô ấy được.
Cô ta thường nghe người khác bàn tán về Tô Ngọc Kiều trong đám vợ quân nhân, nhưng vì sợ phó tiểu đoàn Dương đánh mắng cô ta, nên cô ta cố nhịn không tham gia truyền bá tin đồn, cũng vì thế nên tội danh của cô ta không nghiêm trọng lắm, không bị đuổi khỏi khu nhà ở của gia đình quân nhân.
Nhưng đến bây giờ cô ta vẫn chưa hiểu rõ, chỉ vì hôm đó tìm Tô Ngọc Kiều làm thân mà ngã gãy chân, người ta không quan tâm đến cô ta mà cô ta lại muốn hù dọa con của người ta.
Đáng đời, đúng là tự làm tự chịu. Lục Kiêu nói sẽ điều tra, hôm sau đến trụ sở trung đoàn triệu tập mấy sĩ quan cấp dưới lại, bảo họ viết báo cáo chính trị. Bản thân quân nhân trong quân đội cách một thời gian lại phải viết báo cáo tư tưởng chính trị, lần này Lục Kiêu cố ý bảo họ viết, mọi người đều không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là cấp trên lại có nhiệm vụ chính trị giao xuống. Đợi đến khi họ viết xong, Lục Kiêu lấy cớ muốn nói chuyện với phó tiểu đoàn Dương về báo cáo tư tưởng của anh ta, gọi người vào văn phòng.
Phó tiểu đoàn trưởng Dương theo anh vào văn phòng, Lục Kiêu ngồi xuống lật báo cáo của anh ta, trước tiên nói mấy chỗ nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng nhưng thực tế lại vô hại, dọa phó tiểu đoàn Dương căng thẳng, đang định mở miệng giải thích. Anh mới nói:"Đừng căng thẳng, vấn đề không lớn, về sửa lại là được. À đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh".
Phó tiểu đoàn Dương da đầu căng lên, ngón tay vô thức dán vào bắp chân đứng thẳng người hỏi:
"Đoàn trưởng Lục, còn chuyện gì nữa?"
Lục Kiêu đặt báo cáo xuống, cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nói:"Hôm qua nghe vợ tôi nói, gần nhà anh có con rắn bò ra, không những dọa bọn trẻ mà còn khiến chân vợ anh bị thương nặng hơn, phó tiểu đoàn Dương về có hay quan tâm đến người nhà quân nhân không?"
Những chuyện này thực ra thường là Tống Trường Tinh làm, hôm nay Lục Kiêu lại khác thường nhắc nhở anh ta phải quan tâm đến người nhà quân nhân, phó tiểu đoàn Dương không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, hơn nữa tối qua Dương Tú Nga căn bản không nói với anh ta chi tiết như vậy.
"Không, cô ấy không sao, cảm ơn Lục đoàn quan tâm. "
Phó tiểu đoàn Dương quyết định tối về nhất định phải hỏi kỹ bà vợ kia, nghĩ đến chuyện đại hội phê bình lần trước, trong lòng phó tiểu đoàn Dương khựng lại, sợ bà vợ này lại làm ra chuyện gì ngu ngốc. Lục Kiêu có bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác, trong nháy mắt đã nhìn ra sự chột dạ của anh ta, đáy mắt cảm xúc sâu thêm, nhưng không nói gì nữa, phất tay bảo anh ta ra ngoài. Buổi chiều nhiệm vụ huấn luyện vừa kết thúc, phó tiểu đoàn Dương không màng đến chuyện khác, quay người về khu nhà quân nhân.