"Anh trai con sao đến giờ vẫn chưa về?"
Bưổi chiều Dương Mẫn đã nói với cô không cần cô quan tâm chuyện này nữa, nhưng Tô Ngọc Kiều không biết kết quả nên trong lòng vẫn tò mò.
Dương Mẫn nói một cách thờ ơ. "Không biết, có lẽ sắp về rồi. "
Con trai chọn thế nào cũng là chuyện của nó, Dương Mẫn không ép chúng phải đưa ra quyết định, dù sao thì chuyện này đối với bà đã được định rồi.
Hôm nay bất kể Chu Đan Đan có về hay không, bà cũng sẽ không giúp nuôi đứa cháu gái thứ hai nữa. Giúp mãi rồi thành thù, bà giúp để làm gì chứ?!
Bà sắp năm mươi sáu mươi rồi, vẫn nên nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn.
Mọi người ngồi trong phòng khách một lúc nữa, khi mọi người lần lượt đứng dậy đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ thì Tô Vũ lạnh run từ bên ngoài bước vào.
Mùa đông ở thủ đô, ban đêm nhiệt độ có thể xuống tới âm mười mấy độ. Tô Vũ dậm chân ở cửa, rùng mình bước vào phòng khách.
"Mẹ, Kiều Kiều, hai người chưa ngủ à?"
Tô Vũ một mình trở về, mặt tái nhọt vì lạnh. Anh cười ngượng ngùng, không mấy tự tin hỏi Dương Mẫn:
"Mẹ, tối còn đồ ăn không?"
Dương Mẫn cau mày quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ rồi mà con trai vẫn chưa ăn cơm. Bà quay lại nhìn anh với vẻ không hài lòng, định nói móc anh vài câu nhưng thấy sắc mặt anh lại thương:
"Có, tối còn nửa nồi canh gà rừng, mẹ đi luộc cho con bát sủi cảo. "
Tô Vũ đi đến ngồi cạnh em gái, đợi đến khi cơ thể ấm lên mới cởi chiếc áo khoác quân đội bên ngoài, gật đầu nói:
"Vâng, gì cũng được, làm phiền mẹ rồi. "
Dương Mẫn đứng dậy đi luộc sủi cảo thịt dê cho anh, Tô Ngọc Kiều rót cho anh trai một cốc trà nóng để anh làm ấm người trước.
"Cảm ơn Kiều Kiều. "
Tô Vũ thổi hơi nóng nhấp một ngụm nước nóng, lúc này mới cảm thấy mình sống lại. Anh xua tay từ chối chiếc chăn em gái đưa tới.
Trong phòng khách không có ai khác, Tô Ái Hoa đã vào thư phòng còn Lục Kiêu dẫn con trai Tiểu Bảo đi tắm. Tô Vũ xoa xoa đầu Vi Vi bên cạnh, thở dài nói với em gái:
"Kiều Kiều, chuyện này là anh có lỗi với em, anh xin thay chị dâu em xin lỗi em trước, cô ấy... "
Anh nhớ lại cảnh tượng lúc nãy ở nhà mẹ vợ, em vợ và mẹ vợ hùng hổ bức người, còn vợ anh thì im lặng không nói. Tô Vũ thở dài một tiếng, giọng nói nhẹ đi.
"Bây giờ anh cũng không biết chị dâu em nghĩ gì nữa, cô ấy nói không phải muốn tiền, nhưng mà... "
Cô ấy muốn Dương Mẫn xin lỗi cô ấy.
Tô Vũ tự mình cũng không nói ra được lời này, nên anh đã thẳng thừng từ chối đề nghị của vợ và mẹ vợ là để mẹ anh đích thân đến đón người, một mình anh trở về.
Cho đến tận bây giờ, Tô Vũ vẫn không biết mẹ và em gái mình sai ở đâu. Nói cho cùng vẫn là vì chuyện tiền bạc. Nhưng ngay từ khi anh kết hôn với Chu Đan Đan anh đã nói, những thứ trong nhà ba mẹ cho thì họ có thể nhận, không cho thì không liên quan đến họ, anh có thể tự kiếm được. Rõ ràng mấy năm trước vợ anh đều đồng ý rất vui vẻ, không có lý do gì mà đột nhiên lại không muốn nữa.
Nhưng dù sao đi nữa, anh sẽ không nghĩ đến đồ đạc của ba mẹ. Tô Vũ nhìn lại em gái, cười nói:
"Kiều Kiều, em cũng đừng lo, chuyện này anh sẽ giải quyết, không liên quan đến em và ba mẹ. Nếu thực sự không giải quyết được thì anh sẽ dọn ra ngoài ở cùng chị dâu em. "
Ba mẹ đã sinh ra và nuôi anh khôn lớn, không có chuyện gì là họ nhất định phải làm cho anh. Ba mẹ đã vất vả cả đời, không có lý gì khi về già còn phải xem sắc mặt người khác mà làm.
Anh không ép buộc vợ nhất định phải giống anh, hiếu kính ba mẹ, yêu thương em gái. Vậy thì tách ra, anh tự mình hiếu kính người nhà là được.
Tô Ngọc Kiều lắc đầu, vẫn như trước đây cười nói với anh trai:
"Anh, chỉ cần anh nghĩ thông suốt là được, chuyện này thực ra trong lòng mẹ cũng không dễ chịu. Nhưng người khó chịu nhất vẫn là anh, anh sẽ trách em chứ?"
"Tất nhiên là không, nơi này mãi mãi là nhà của em, anh mãi mãi là anh trai của em. "
Tô Vũ xoa đầu em gái, nghe thấy Dương Mẫn gọi anh đi ăn, anh mới đứng dậy đi vào phòng ăn.