Mục lục
Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô xoa xoa đầu con trai, nhếch khóe miệng nói: "Nếu mẹ thật sự có thể đốt nhà thì tốt rồi. Mấu chốt là lâu rồi cô chưa nhóm lửa, ngược lại làm ra trận lớn như vậy, thiếu chút nữa sặc chết mình ở bên trong. Rõ ràng cô cũng làm theo bước của Lục Kiêu, rốt cuộc là sai ở bước nào. Tô Ngọc Kiều bối rối không biết nên làm thế nào, đang định chờ khói tan hết thì lại thử một lần nữa, quay đầu liền thấy Lục Kiêu đẩy cửa hàng rào ra, vẻ mặt vội vàng đi vào.

Nhìn thấy hai mẹ con họ đều đang đứng đó, Lục Kiêu thấy người không sao mới yên tâm, lại cẩn thận quan sát bụi đen dính trên mặt vợ, nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra. Lục Kiêu đi tới đặt hộp cơm trong tay lên sàn nhà trước cửa phòng khách, xin Tô Ngọc Kiều một cái khăn sạch, nhúng chút nước đi tới cẩn thận quan sát mặt cô. Một bên giơ tay lau bụi trên mặt cô, một bên không nhịn được cười nói:

"Sao đột nhiên em lại nghĩ tới việc đốt lửa, không phải nói với em là chờ tôi mua cơm về sao.”

Lúc này Tô Ngọc Kiều đã suy nghĩ cẩn thận quan sát liền phát hiện ra vì sao lại nhóm lửa thất bại, nghe vậy liền oán giận nói:

"Đều tại anh đem trúc ướt mang vào phòng bếp, em vừa bỏ vào nó liền nổ, dọa em nhảy dựng không nói còn không cháy được.”

“Được, coi như lỗi của anh, hay là chúng ta ăn cơm trước đi.” Lục Kiêu lộ vẻ bất đắc dĩ nói.

Anh vừa kết thúc liền chạy đến căn tin mua cơm trở về, trên người còn mặc quần áo lúc huấn luyện, tay áo xắn đến khuỷu tay, ống quần cùng giày dính đầy bùn nhưng bàn tay anh lau mặt cho cô lại rất sạch sẽ.

Tô Ngọc mềm lòng không được tự nhiên gật gật đầu, chủ động dẫn anh đến bên vại nước múc nước rửa mặt rửa tay. Ăn cơm tối xong, Lục Kiêu rửa hộp cơm, mới dẫn Tô Ngọc Kiều đi vào phòng bếp nói:

"Lúc anh không ở nhà, em không nên thử nhóm lửa, nếu em muốn học thì anh dạy em, nếu em không muốn làm những thứ này, thì anh làm cũng được.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt Lục Kiêu nhìn cô vô cùng chân thành, Tô Ngọc Kiều mơ hồ cảm nhận được sự cưng chiều giống như ba mẹ cô ở trên người anh, khiến cô đặc biệt muốn mở rộng trái tim oán giận tất cả bất mãn với anh.

"Em thực sự không thích nấu ăn chút nào, khói dầu trong bếp dính trên người rất khó chịu, em cũng không thích làm việc nhà, lại càng không thích đốt lửa.”

Tô Ngọc Kiều nói xong lại nhịn không được thử dò xét nói:

"Nhưng là người khác đều nói làm một người vợ phải làm dâu hiền nội trợ, phải chăm sóc chồng con cho tốt, chiếu cố tốt gia đình, anh không muốn một người nội trợ lành hiền như vậy sao?"

“Vậy phải em không?”

Lục Kiêu bình tĩnh hỏi ngược lại. Cô không biết anh có muốn hay không nhưng trong lòng cũng không hài lòng lắm với đáp án này, liền không tự chủ được cứng giọng nói:

"Em không phải.”

Mà Lục Kiêu chỉ nhếch môi, đặt bàn tay thô ráp lên mặt cô nhéo nhéo mới nói:

“Anh biết em không phải, cũng chưa bao giờ muốn để em thành người như vậy, anh chỉ hy vọng em có thể vui vẻ là chính mình.”

Tô Ngọc Kiều lúc này mới hài lòng nhào vào trong ngực anh nói: "Ở bên anh em cũng rất vui vẻ.”

“Vậy em cảm thấy bây giờ sống như này cũng vui vẻ sao? ”

Lục Kiêu cụp mắt, chăm chú nhìn cô nói.

“……”

Lúc này đổi lại là Tô Ngọc Kiều hết chỗ nói rồi, cô quả thật không thể che giấu lương tâm nói mình rất thích sống ở đây, nếu không vì Lục Kiêu, cả đời này cô cũng không thể sống trong hoàn cảnh này.

Cho nên cô uyển chuyển nói sang chuyện khác:

"Anh nói để cho em vui vẻ làm chính mình là tốt rồi, vậy anh sẽ cố gắng mau chóng để cho em trải qua cuộc sống mà chính mình mong muốn sao?"

“Anh sẽ làm vậy.”

Lục Kiêu trịnh trọng nói nhưng đồng thời trong lòng anh cũng hỏi ngược lại, anh sẽ cố gắng để cô ấy trở lại cuộc sống như trước đây nhưng cô ấy sẽ luôn ở bên cạnh anh chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK