‘’Sao vậy?”
Lục Tiêu cầm thùng nước lên, đang định bưng vào phòng chứa nước cho cô nhưng anh dừng lại hỏi khi không thấy cô đi theo mình.
Tô Ngọc Kiều: “Không có việc gì!”
Đến khi Lục Kiêu dọn dẹp xong vào nhà thì Tiêu Bảo đã ngủ ngáy lên rồi. Tô Ngọc Kiều vẫn ngồi bên giường chải tóc, lúc anh bước vào cô cũng không thèm nhìn.
Lục Kiêu trong lòng thở dài, đi tới nắm lấy tay Tô Ngọc Kiều, nói:
"Kiều Kiều, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Hai người cùng nhau đi đến phòng khách, Lục Kiêu lấy chăn từ phòng ngủ mang đến khoác lên vai cô rồi nói:
"Kiều Kiều, cảm ơn em đã đồng ý theo anh vào quân đội.”
"Chúng ta đã kết hôn được bốn năm nhưng thời gian ở chung lại rất ít. Trước đây trong mắt em không có anh. Bây giờ, anh chỉ muốn em luôn nhìn anh.”
“Anh xin lỗi, lần này là anh làm sai, anh hứa sẽ không có lần sau, em có thể tha thứ cho anh một lần được không?"
"Tại sao ngay từ đầu anh lại cưới em?"
Tô Ngọc Kiều hỏi một câu hỏi không liên quan. Nhưng Lục Kiêu chỉ cười nói với cô:
“Không có lý do gì, anh thích em nên cưới.”
Sau đó anh ngập ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
“Anh biết ngay từ đầu em không thích anh, và đến ngày hôm nay, anh không biết tại sao em lại thay đổi đột ngột.”
"Nhưng Kiều Kiều, em biết không, anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.”
Lá thư ly hôn trong ngăn kéo và sự không vui mỗi lần gặp nhau đều là lý do khiến Lục Kiêu không thể tin được, nhưng đến cuối cùng trong thâm tâm anh cảm thấy mình không xứng đáng với cô. Lần đầu tiên Lục Kiêu gặp Tô Ngọc Kiều là ở ngõ Hòe Bắc, năm cô tám tuổi, anh mười một tuổi, đây là lần đầu tiên Lục Kiêu theo ông nội lên thành phố thăm đồng đội cũ.
Cô bé Tô Ngọc Kiều tám tuổi thực sự được mọi người yêu quý và chiều chuộng như một công chúa nhỏ, xinh đẹp và thanh tú như con búp bê cô cầm trên tay, cô bé tò mò nhìn anh với đôi mắt như quả nho đẫm nước. Ánh mắt của cô khiến Lục Kiêu, một thằng bé nghịch ngợm từ nhỏ ở nông thôn không biết sợ hãi, lần đầu tiên nao núng, anh dùng tay xoa bùn lên chân hết lần này đến lần khác vì sợ làm bẩn nhà của công chúa nhỏ.
Nhưng Tô Ngọc Kiều lại không cảm thấy anh bẩn thỉu, ngược lại còn nhiệt tình dẫn anh đi rửa tay, sau đó còn mang cho anh món bánh quy yêu thích của cô, hò hét vây quanh anh gọi tên anh.
Hôm đó Tô Ngọc Kiều hỏi anh rất nhiều chuyện về nông thôn, Lục Kiêu hứa lần sau sẽ bắt được một con chim núi đẹp cho cô, trên đường về, ông nội cười hỏi anh có thể để cô em gái này làm vợ của mình được không? Lục Kiêu ngồi trên chiếc xe bò đung đưa, anh không nói một lời mà chỉ lặng lẽ gật đầu trong lòng.
Sau này, không biết từ khi nào mà Tô Ngọc Kiều nhìn thấy anh không còn tới gần hay gọi anh là anh trai nữa, mà nhìn anh với ánh mắt chán ghét, Lục Kiêu không nói gì mãi đến năm mười tám tuổi đó. Anh nghỉ phép từ doanh trại về, ông nội Tô nhìn thiếu niên chính trực đã trưởng thành, hài lòng gật đầu, rồi lại nhắc chuyện cũ với ông nội Lục.
Lục Kiêu biết về việc đính hôn nhưng Tô Ngọc Kiều thì không, vì vậy lần đó, khi Tô Ngọc Kiều mười sáu tuổi lại coi thường anh, Lục Kiêu không thể cầm lòng khi nhìn cô gái đã nở rộ như một bông hoa, anh đẩy cô vào tường để dọa cô.
Kể từ đó, Tô Ngọc Kiều mỗi lần ở bên anh cho đến khi kết hôn đều tỏ ra sợ hãi và chán ghét, Lục Kiêu hối hận không phải vì đã cưới cô mà là vì đã không thay đổi ấn tượng của cô đối với anh từ sớm.
Đến mức ngay cả sau khi kết hôn, cô vẫn cự tuyệt anh và muốn ly hôn, Lục Kiêu chôn vùi từng lá thư ly hôn cô gửi, thuyết phục bản thân không được đọc hay nghĩ tới, nếu cô không muốn theo quân đội đến thì không cần đến.