"Em muốn ăn mì tương đen, sườn xào chua ngọt, còn cả cá kho tộ nữa, em phải bù lại những gì đã mất trước đó."
Tô Ngọc Kiều vừa hết ở cữ đã tuyên bố hùng hồn. Thực ra cô muốn ăn cay hơn, càng cay càng tốt, đồ nhạt làm miệng cô gần như mất hết vị giác rồi. Nhưng vì An An vẫn đang bú sữa mẹ nên cô chỉ có thể tiếp tục nhịn.
Dương Mẫn buồn cười nhìn cô con gái đã làm mẹ của hai đứa trẻ, thấy cô vẫn vô tư như hồi nhỏ, tâm trí vẫn chỉ nghĩ đến ăn uống vui chơi.
"Ăn đi, lát nữa bảo thím Lưu đi mua thêm hai cân thịt, cho con ăn cho đã."
Dương Mẫn chiều chuộng nói:
"Còn muốn ăn gì nữa, mẹ làm cho con. À đúng rồi, hai ngày nữa chúng ta đi chụp ảnh nhé, rửa ảnh xong cũng phải mất mấy ngày."
Tô Ngọc Kiều đồng ý, ra ngoài lại giục thím Lưu nhanh chóng đun thêm nước nóng cho cô, cô muốn tắm bồn, tẩy rửa sạch sẽ. Sau khi hết ở cữ, vì có An An quấn lấy, Tô Ngọc Kiều cũng không thể đi ra ngoài, đành phải đợi đến thứ bảy, ngày Lục Kiêu nghỉ ngơi.
Cả nhà ngồi xe mua sắm của đơn vị cùng nhau vào thành phố chụp ảnh.
Vẫn là tiệm ảnh lần trước, ông chủ còn nhớ hai người, vợ chồng đều là trai tài gái sắc, chụp ảnh lên rất ăn ảnh, ôi chao nếu không phải họ không đồng ý, ông ấy thực sự muốn để ở tủ kính làm mẫu.
Lần này biết họ đến để chụp ảnh đầy tháng cho con, ông chủ tiệm ảnh phất tay một cái:"Yên tâm đi, chụp xong tôi sẽ rửa trước cho các cô cậu, đảm bảo trong vòng bảy ngày là có thể lấy được."
Khi chụp ảnh, An An rất ngoan, không khóc cũng không quấy. Dương Mẫn bế cô bé, Tô Ngọc Kiều đứng cạnh thợ chụp ảnh, cô bé liền há miệng không răng cười toe toét nhìn về phía đó.
Cuối cùng lại chụp riêng cho cô bé vài tấm, Tô Ngọc Kiều bế cô bé chụp thêm hai tấm, cuối cùng thêm Lục Kiêu và Tiểu Bảo, cả nhà bốn người cũng chụp vài tấm ảnh gia đình.
Ra khỏi tiệm ảnh, Tô Ngọc Kiều nhớ lại lần trước cô đã đưa Tiểu Bảo đến đây và gặp phải kẻ buôn người nên vo thức siết chặt tay bế An An. Lục Kiêu bảo vệ bên cạnh, vòng tay qua vai cô và nắm chặt. Tô Ngọc Kiều quay đầu lại cười với anh, lúc này cô mới thả lỏng.
Vài ngày sau, Lục Kiêu một mình vào thành phố lấy ảnh, tiện thể đặt vé tàu về cho Dương Mẫn và thím Lưu.
Sau khi lấy ảnh về, mấy người trong nhà đều xúm lại xem, ảnh đen trắng chụp cũng rất rõ nét, họ đã dặn ông chủ tiệm ảnh rửa ba bản tất cả các bức ảnh.
Họ giữ lại một bản, hai bản còn lại, một bản gửi về nhà Tô Ngọc Kiều, bản còn lại giao cho Dương Mẫn mang về rồi chuyển cho nhà họ Lục. Xem xong ảnh, Dương Mẫn lại nhớ đến một chuyện khác, hỏi con rể:"Vé tàu đã đặt chưa. Mẹ phải báo trước cho ba con, để ông ấy ra ga đón chúng ta."
"Đặt rồi mẹ, vé đi trong ba ngày nữa."
Lục Kiêu thấy vợ hơi buồn rầu cúi đầu, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, im lặng bầu bạn.
Dương Mẫn cũng cười nói với con gái:"Hai ngày nay ba con cứ gọi điện giục mẹ về, cũng đến lúc về rồi. Tính ra thì hai tháng nữa chị dâu con cũng sinh rồi."
"Vâng, đến lúc đó mẹ cũng bảo chị dâu chụp nhiều ảnh gửi cho con xem với."
Tô Ngọc Kiều cười cười. Cô biết ngày này rồi cũng sẽ đến, cũng không muốn Dương Mẫn mang theo nỗi lo lắng lên đường.
Ba ngày sau, Lục Kiêu mượn xe, chở vợ con đến ga tàu tiễn mẹ vợ đi. Lần gặp mặt này, Dương Mẫn cũng hoàn toàn yên tâm giao con gái cho con rể chăm sóc.
"Mẹ không nói nhiều nữa, Kiều Kiều tự chăm sóc tốt cho mình, sống tốt với A Kiêu, đến lúc nghỉ phép, chúng ta sẽ gặp lại ở thủ đô."
Tô Ngọc Kiều đưa đứa trẻ cho Lục Kiêu, tự mình bước tới ôm Dương Mẫn, vẫn như trước đây nũng nịu nói:"Mẹ, mẹ về rồi thì không được quên con, con cũng sẽ nhớ mẹ."
Dương Mẫn vui vẻ vỗ nhẹ vào lưng cô:
"Quên ai cũng không quên con được. Thôi nào, lớn thế rồi, không sợ An An nhìn thấy mà cười cho à."
Sau khi chia tay con gái, Dương Mẫn lại luyến tiếc ôm An An. Cô bé cũng rất thích bà ngoại, Dương Mẫn vừa ôm là cô bé đã cười khúc khích.
"An An ngoan quá, lần sau gặp lại, chắc An An sẽ gọi được bà ngoại rồi."
Tàu khởi hành, Dương Mẫn thò người ra vẫy tay chào tạm biệt con gái và con rể, Tô Ngọc Kiều nhìn mãi nhìn mãi rồi đột nhiên gục đầu vào lòng Lục Kiêu, cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.
Lục Kiêu ôm con gái, nhẹ nhàng vuốt tóc cô để an ủi.