Cô không có nhiều bạn thân nhưng nhìn thấy sự tinh tế trong cách cư xử của Dương Mẫn với vợ của các lãnh đạo khác, cô luôn cảm thấy việc này có gì đó không ổn. Lục Kiêu đem trà thảo được đặc biệt rót ra trước mặt cô.
"Không sao đâu.”
Được rồi, dù sao là đồng đội của anh, anh không thấy làm sao là được. Canh thịt cừu được làm xong trước, sau khi Tống Trường Tinh ôm Tiểu Bảo trở về thì nhân viên bưng khay canh đến đây cùng với hai đĩa xứ đựng nước sốt.
"Đầu bếp trưởng trong quán này là đội trưởng đội nấu ăn của trung đoàn 21 trước đây, ông ấy là người phương bắc chính gốc, sau khi giải ngũ ông ấy đã định cư ở đây, tay nghề của ông ấy giỏi lắm, mọi người ăn thử xem.”
Tống Trường Tinh ra dáng chủ nhà nói lớn.
Canh thịt dê rất tươi ngon mà không bị tanh, uống xong canh nóng mồ hôi toát ra, mệt mỏi trên đường đi hình như cũng theo mồ hôi ra ngoài rồi.
Người phía sau lại bưng tới đây một tô hủ tiếu đặc biệt, sau khi ăn uống nghỉ ngơi một lúc, mọi người lại lên xe bắt đầu đi về doanh trại quân đội. Lúc này, ngoài cửa số ô tô, bầu trời đã phủ đầy hoàng hôn, ánh sáng vàng cam xuyên qua những đám mây mỏng trải rộng tới đường chân trời, đẹp không tả nổi. Khi chiếc xe ngày càng đi sâu vào vùng nông thôn, những ngôi làng và thị trấn nghèo khó dần bị bỏ lại phía sau, cho đến khi mọi thứ phía trước và phía sau hoàn toàn vắng vẻ.
Còn cách điểm đến cuối cùng ít nhất là hai giờ lái xe, Tống Trường Tinh không chịu ngồi yên, trên đường đi nói chuyện với Tô Ngọc Kiều về hoàn cảnh nơi này.
"Em dâu, lão Lục trước khi tới đây có giới thiệu cho em tình hình quân đội không? Chúng ta đang ở trên núi. Ngoại trừ việc đi lại bất tiện ra thì phong cảnh núi non thật sự rất đẹp đấy!"
“Không có, em chỉ biết mùa đông ở đây không quá lạnh, sẽ không có tuyết phải không?”
Tô Ngọc Kiều mở miệng, cô nhớ ra Lục Kiêu chưa từng nhắc đến chuyện này với cô.
Tống Trường Tinh nghe thấy thế, đang lái xe cũng muốn dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lục Kiêu qua kính chiếu hậu. Lão Lục làm việc không đến nơi đến chốn, khó trách trước đó vội vàng rời đi, nhà còn chưa xin xong, hóa ra là anh lừa người ta đến. Lục Kiêu lạnh lùng nhìn anh, quay đầu nói với Tô Ngọc Kiều:
“Trước đây anh đã nói với em điều kiện ở đây không được tốt, em không nhớ rõ à.”
Anh nói khi nào…
Trong đầu Tô Ngọc Kiều hiện lên một cảnh tượng đỏ mặt, cô không nói gì mà chỉ quay đầu về phía cửa sổ xe.
“À.” Tô Ngọc Kiều nhẹ giọng đáp lại rồi nói: “Không sao, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Tống Trường Tinh chặc lưỡi, giơ tay sờ chóp mũi mình, cảm thấy mình hơi thừa ở đây rồi. Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trên núi dần giảm xuống, Lục Kiêu nâng cửa kính hai bên xe lên, lấy chăn đã chuẩn bị trước để quấn cho hai mẹ con.
“Ngủ một lúc đi, lúc nào đến anh gọi em.”
Tô Ngọc Kiều vốn dĩ không buồn ngủ, cô đã ăn ngủ hai ngày trên tàu, ngủ đủ giấc nhưng đường núi gồ ghề, cô từ từ nhắm mắt lại khi xe lắc lư. Cô ngủ không ngon giấc, mơ hồ nghe thấy Lục Kiêu đang nói chuyện với ai đó, sau đó có ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô, Tô Ngọc Kiều lập tức tỉnh lại.
“Hãy xuất trình giấy phép vào quân đội.”
“Kiểm tra thông tin nhận dạng.”
“Được, không có vấn đề gì, đi đi.”
"Xin chào Chính ủy Tống! Xin chào, Phó đoàn trưởng Lục!"
Tô Ngọc Kiều ngẩng đầu, nhìn cảnh này, cô có cảm giác như vô tình bước vào căn cứ quân sự bí mật nào đó, điều tra nghiêm ngặt như vậy.
Lục Kiêu thấy cô tỉnh dậy thì giải thích:
“Đây là kiểm tra nhân dạng bình thường, qua cửa rồi.”
Khi nói chuyện Tống Trường Tinh đã dừng xe trên một bãi đất trống.
“Đến rồi, lão Lục, chào mừng về đơn vị! Cũng chào mừng em dâu đến trung đoàn 302!”