Ngay cả La Tiểu Quyên vẫn luôn ở nhà dưỡng thai, đã lâu không ra ngoài cũng đến nhà cô ngồi chơi. Người cô ấy trông tròn trịa hơn nhiều, thời gian này không ra ngoài nhiều, sắc mặt cũng trắng trẻo hơn trước. La Tiểu Quyên đưa cho Tô Ngọc Kiều một hũ dưa cải muối do cô ấy tự làm, nói rằng dạo trước cô ấy bị nghén, ăn cái này rất hiệu quả.
Tô Ngọc Kiều không quan tâm có muốn ăn hay không, dù sao cũng nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.
Trương Mai cũng tặng cô một giỏ trứng gà nhà, khoảng hai ba chục quả, là cô ấy mua ở chợ hồi trước.
Ba người cùng Trần Tiêu ngồi nói chuyện một lúc.
Dạo này La Tiểu Quyên đang may quần áo trẻ em, Tô Ngọc Kiều cầm lên xem. Tay nghề cô ấy tốt, may quần áo nhỏ mũi kim đều tăm tắp, kiểu dáng cũng rất đẹp. Trương Mai cười nói:
"Tay nghề của Tiểu Quyên, chị nhìn mà thấy ghen tị quá."
"Đúng vậy, em e là mình không làm được như thế."
Tô Ngọc Kiều lắc đầu nói. Quần áo của Tiểu Bảo đều đặt may ở tiệm may, hoặc là do bà nội và bà ngoại của thằng bé may.
La Tiểu Quyên được khen nên hơi ngượng ngùng nói:"Nào có tốt như mấy chị nói, chỉ là tay nghề bình thường thôi. Chỉ là quần áo trẻ em phải mềm mại, loại vải này em cũng nhờ người hỏi thăm mãi mới mua được."
Trong bốn người, có hai người đang mang thai, Trương Mai cũng đã làm mẹ, còn một người sắp lấy chồng là Trần Tiêu, nên có rất nhiều chuyện để nói. Đúng rồi, Tống Trường Tinh đã chọn căn nhà trống bên cạnh nhà Lục Kiêu, đã tìm người sơn lại rồi, đợi đến khi đám cưới của họ xong thì sẽ chuyển đến.
Nhà bố mẹ Trần Tiêu cũng ở khu nhà gia đình, ở cạnh nhà sư trưởng, cũng rất gần đây. Dạo này Tống Trường Tinh mượn cớ giám sát tiến độ ngôi nhà, thường xuyên đến nhà cô ăn chực nhưng anh ta không về tay không, lúc đi huấn luyện thì mang một nửa số thú săn được đến nhà ba vợ mẹ vợ, một nửa thì đưa cho Lục Kiêu.
Một thời gian, thịt trong nhà ăn không hết, vì thế, còn đặc biệt đến hỏi bà thông gia học cách làm thịt hun khói, làm hết số thịt thỏ và thịt lợn rừng chưa ăn hết thành thịt hun khói. Bên kia, nhà họ Tô ở thủ đô, từ hôm qua nhận được thư của con gái thì Dương Mẫn ăn không ngon, ngủ không yên.
Ban ngày thì lải nhải với thím Lưu, tối lại lải nhải với Tô Ái Hoa.
"Ông nói xem, trước giờ Kiều Kiều chưa từng xa nhà lâu như vậy, lần này con bé lại mang thai, cũng không có người lớn nào ở bên cạnh thì phải làm sao đây?"
Từ lúc Tô Ngọc Kiều kiểm tra ra có thai thì đã viết thư về nhà ngay, Dương Mẫn nhận được thư vừa mừng vừa lo, cả ngày ngồi không yên.
Tô Ái Hoa vỗ tay vợ an ủi: "Không sao, trong cũng nói là mọi thứ đều tốt mà. Nếu em lo lắng quá thì mai anh đưa em đến nhà máy gọi điện hỏi thăm con thêm." Dương Mẫn gật đầu nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, bà theo Tô Ái Hoa đến nhà máy dệt. Những người quen biết đi ngang qua đều chào hỏi bà, Dương Mẫn cười đáp lại một cách hời hợt.
Tám giờ rưỡi sáng, Tô Ngọc Kiều vừa sắp xếp xong một chồng tài liệu thì bất ngờ có một chiến sĩ ở phòng truyền tin đến tìm cô, nói rằng có điện thoại của cô ở phòng điện thoại.
Tô Ngọc Kiều cảm ơn người kia rồi vội vàng đi theo anh ta đến phòng điện thoại, trên đường đi cô vẫn đang nghĩ xem ai sẽ gọi điện đến.
Rất có thể là ba mẹ cô gọi đến, tính thời gian thì từ khi cô viết bức thư báo tin có thai gửi về nhà cũng đã gần nửa tháng rồi, có lẽ họ nhận được thư, không yên tâm nên gọi điện hỏi thăm tình hình cụ thể.