Tô Ái Hoa đút túi mở bút máy nhúng mực, ngẩng đầu đột nhiên hỏi: "Hồng Đào, nói cho tôi biết, thay máy mới ở xưởng thứ ba có được không?"
Mã Hồng Đào bị phân tâm nên khi nghe thấy gọi mình trả lời thì lắp bắp.
"Hả? Tôi, tôi nghĩ có thể được đấy. Tốc độ sản xuất sẽ tăng lên với máy mới nên không cần phải đuổi tiến độ nữa."
Lãnh đạo bộ phận sản xuất tiếp lời nói: “Giám đốc, tôi nghĩ vấn đề này cần phải xem xét. Mặc dù máy mới hiệu quả hơn nhưng sẽ phải mất một thời gian để công nhân trong nhà máy thích nghi với máy. Hiện đang gấp rút hoàn thành kịp thời hạn thi công và đợt cháy cuối cùng cũng đã gây tổn thất lớn. Chúng tôi thực sự không còn thời gian để đợi công nhân xưởng thích nghi với máy móc trong thời gian sắp tới.”
“Tiểu La nói cũng có lý, Hồng Đào, anh thấy thế nào?”
Tô Ái Hoa khẳng định một câu rồi lại bảo Mã Hồng Đào đưa ra ý kiến.
Mới đầu tháng sáu mà Mã Hồng Đào đã đổ mồ hôi khắp người như đang trong những ngày hè nóng bức, lau mồ hôi trên trán rồi nói:
“Tôi không đến xưởng thường xuyên nên chuyện này tôi cũng không rõ lắm, bằng không thì cứ làm theo lời của giám đốc La đi."
Sau một cuộc họp nhỏ, Tô Ái Hoa thỉnh thoảng yêu cầu Mã Hồng Đào bày tỏ ý kiến của mình, trông không khác gì thường ngày nhưng trái tim của Mã Hồng Đào giống như đi trên tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường đồng thời quan sát sắc mặt của Tô Ái Hoa. Khi Mã Hồng Đào bước ra khỏi văn phòng xưởng trưởng nhà máy, chiếc áo sơ mi trên tưng ông ta gần như ướt sũng.
Giám đốc La nói đùa với ông ta rằng trông ông như vừa bước ra từ một nhà tắm hơi.
Mã Hồng Đào gượng cười, vội vàng trở lại văn phòng, chần chừ một lúc lâu mới bấm số gọi đến phòng làm việc của Khâu Chính Dân.
“Alo, ai đấy?”
"Giám đốc Khâu, tôi Mã Hồng Đào đây. Tối nay anh có rảnh không? Tôi mới lấy được hai bình rượu ngon, tối nay đãi anh một bữa?"
Người ở đầu bên kia điện thoại dường như đã nói điều gì đó khó chịu, vẻ mặt tâng bốc trên mặt Mã Hồng Đào thay đổi, hắn mím môi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng ông lại mỉm cười nói:
“Điều mà Giám đốc Khâu dạy tôi rất đúng, tôi vẫn còn phải dựa vào anh mới được. Vậy thì tối nay chúng ta hãy gặp nhau ở chỗ cũ và ăn uống rồi trò chuyện.”
Sau khi cúp điện thoại, Mã Hồng Đào vẻ mặt u ám ngồi một lúc lâu, tự nhiên đưa tay cầm lấy một chồng tài liệu ném ra ngoài.
Người trợ lý ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì giật mình, đi tới gõ cửa hỏi:
"Phó giám đốc, anh không sao chứ?"
Nghe được danh hiệu này, Mã Hồng Đào lại như bị đâm vào tim, hắn hít một hơi thật sâu mới đè nén được cảm xúc muốn đuổi việc trợ lý
.…
“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo dạy con vẽ ngôi sao năm cánh!”
Tiểu Bảo cười rạng rỡ nhào vào lòng Tô Ngọc Kiều, hăng hái giơ mu bàn tay phải lên cho cô xem.
Tô Ngọc Kiều cổ vũ "Ồ" một tiếng, ôm con trai khen ngợi: "Tiểu Bảo giỏi quá, hôm nay con học được gì?"
“Hì Hì, hôm nay con đọc thuộc một bài thơ, cô tiểu Đồng nói con học được nhanh nhất.”
"Hay quá. Đó là bài thơ gì vậy? Tiểu Bảo có thể đọc thuộc lòng cho mẹ nghe không?"
Tiểu Bảo mới tròn ba tuổi vào đầu tháng hai năm nay, ban đầu gửi cậu bé đến trường mẫu giáo để chơi với chị gái chứ không trông mong thằng bé sẽ học được gì nhưng không ngờ cậu bé lại rất thông minh, còn thông minh hơn mấy đứa trẻ lớn hơn cậu tận hai ba tuổi.
Hơn nữa, Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn, khi Tô Ngọc Kiều đến đón, cô đã không ít lần nghe thấy giáo viên mẫu giáo khen con trai mình thông minh, dễ thương.
Nếu như trước đây Tô Ngọc Kiều hận Lục Kiêu đến mức không thích mọi thứ ở anh thì đứa con họ sinh ra chính là đứa con mà cô yêu thích nhất.
Nhìn cách cô đặt biệt danh cho con cũng có thể thấy được mức độ yêu quý của cô.
“Giỏi!”