"Tiêu Tiêu, em có cảm thấy chúng ta rất hiểu nhau không? Thật là trùng hợp, chúng ta đều có ý tưởng đến ăn trực."
Tống Trường Tinh ghé sát vào cô nói. Trần Tiêu đứng lên, nói với Tô Ngọc Kiều:
"Ngọc Kiều, tôi nhớ tới còn có việc khác muốn làm, cho nên tôi đi trước."
Nói xong không đợi cô trả lời, nhanh chóng rời đi. Tống Trường Tinh sửng sốt, đứng lên bước chân đuổi theo.
Rất xa còn nghe thấy:
“Em muốn đi làm gì? Anh đi cùng với em?”
“Tôi muốn đi vệ sinh anh cũng đi theo à?” Trần Tiêu hỏi lại.
“...Nếu em để cho anh đi cùng em thì cũng không phải...”
Trần Tiêu khó chịu ra mặt: “Tống Trường Tinh, anh im miệng đi!”
……
"Phụt, nhìn theo cách này, họ khá xứng đôi."
Tô Ngọc Kiều thổi lá trà và nhấp một ngụm trà nóng. Lục Kiêu không để ý nhiều đến chuyện đời của người khác, anh đưa tay sờ trán cô nói:
"Hết sốt rồi."
Tô Ngọc Kiều dở khóc dở cười:“Em không sốt, chỉ cảm lạnh chút thôi, không cần uống thuốc.”
Rõ ràng là anh cứ thổi phồng lên, hôm qua hai vợ chồng lăn lộn ở phòng tắm muộn quá, khiến Tô Ngọc Kiều bị cảm lạnh vào ban đêm.
Nửa đêm, Lục Kiêu vô thức nghe thấy tiếng kêu rét của cô, suýt chút nữa đã đưa cô đến bệnh viện quân y. Sáng nay Tô Ngọc Kiều uống một bát lớn trà gừng đường nâu, đắp chăn lên người đổ mồ hôi, tinh thần đã dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ừ, không sao là tốt.” Lục Kiêu đặt cốc uống xong của cô xuống, bế cô trở lại giường nằm.
“Buổi trưa muốn ăn gì để anh làm.”
Tô Ngọc Kiều suy nghĩ một chút rồi nói:“Muốn ăn mì với tương đậu nành, em muốn ăn mì được tự tay làm.”
Lục Kiêu đồng ý:
“Được, để anh đi làm mì trước.”
Ăn trưa xong, Tô Ngọc Kiều đi ra ngoài ghế dài nằm phơi nắng. Cô tránh ánh nắng mùa hè, nhưng ánh nắng mùa thu và mùa đông lại khiến cô cảm thấy ấm áp và đặc biệt thoải mái. Chiếc ghế tựa dưới chân cô là do Lục Kiêu làm lúc rảnh rỗi, lúc này Tô Ngọc Kiều càng cảm thấy mình như tìm được một người chồng vạn năng.
Lục Kiêu cái gì cũng biết, có chuyện gì lo lắng thì nói với anh ấy, anh ấy sẽ giúp cô giải quyết ngay. Ví dụ như bây giờ Tô Ngọc Kiều muốn ăn quả óc chó nhưng lại không muốn bóc vỏ, Lục Kiêu không nói một lời cầm lấy đĩa quả óc chó, bóc một đống hạt đặt vào tay cô.
“Cám ơn.” Tô Ngọc Kiều đáp lại, cho mình ăn một miếng, đút cho anh một miếng.
Nếu để mẹ Dương Mẫn của cô nhìn thấy cảnh tượng một người muốn cho một người muốn nhận, có lẽ bà sẽ không mỗi ngày lo lắng con gái mình phải chịu đau khổ ở đây.
…
Sau khi nói chuyện với Tô Ngọc Kiều, Trần Tiêu loay hoay mấy ngày mà không nghĩ ra câu trả lời. Ba mẹ của Tống Trường Tinh đã đến quân khu và hiện đang thảo luận về việc đính hôn của hai đứa với bố mẹ Trần Tiêu tại nhà cô.
Thân nhân hai bên quen nhau nhiều năm, rất hài lòng về gia đình nhau, quay đầu mỉm cười nhìn hai người.
Tống Trường Tinh hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, trịnh trọng hứa với ba mẹ Trần Tiêu: "Bác trai, bác gái đừng lo lắng, con sẽ đối xử tốt với Tiêu Tiêu."
Ba mẹ anh cũng tích cực nói những tời tốt đẹp dành cho con trai mình, ba Tống, người luôn thô lỗ và thắng thắn, nói:
“Ông già, ông đừng lo lắng. Con trai tôi tuy tuổi hơi lớn nhưng càng lớn thì càng biết yêu thương người khác. Đừng lo lắng, Tiêu Tiêu gả cho nó, nhất định sẽ yêu thương như con gái mình."
Tống Trường Tinh:
“…”
“Ba nó, nếu ba không nói được thì ít nhất cũng nói một câu đi.”
Mẹ Tống đã hết hi vọng vì trí tuệ cảm xúc thấp kém của chồng, bà cười véo đùi bố Tống, bảo ông im lặng rồi nói thêm:
“Ý ông Tống có nghĩa là nếu sau này Tiêu Tiêu gả vào nhà chúng tôi thì vợ chồng chúng tôi cũng sẽ coi con bé như con gái ruột trong nhà."
Ba Tống giật giật khóe miệng đau đớn, nhưng ông vẫn không quên tiếp lời vợ nói:
“Ừ, ừ, ý tôi là vậy đó.”