‘’Khu quân sự bên này cách khu dân cư rất gần, nghe các chiến sĩ khác nói ở đây thỉnh thoảng sẽ mở các lễ hội lớn nhỏ, chờ lần sau có thời gian sẽ dẫn em đi.”
Lục Kiêu vừa đỡ lấy con trai đang ngồi ở phía trước, vừa nghiêng đầu nói chuyện với Tô Ngọc Kiều.
Một tay Tô Ngọc Kiều ôm chặt thắt lưng anh, một tay giơ lên vuốt tại mấy sợi tóc bị gió thổi bay, cười nói: "Được, nhưng em vẫn mong đợi chuyến đi thành phố hôm nay hơn.”
Mặc dù biết thành phố bên này không sánh được so với thủ đô, nhưng tốt xấu gì cũng là thành phố, chắc hắn vẫn rất phồn hoa.
Sự thật đúng là như vậy, khi gần tới nội thành, số người bọn họ gặp được trên đường ngày càng nhiều, hầu hết đều đi bằng xe đạp.
Cuối cùng, Lục Kiêu dừng xe lại trước một tòa nhà hai tầng, trên biển hiệu ghi bốn chữ công ty cung cấp, người tới người lui đông đúc.
Nghe đám người xung quanh nghị luận hình như là hôm nay hợp tác xã cung ứng có bày bán một món hàng gì rất đặc biệt, tất cả mọi người đang tranh nhau đi vào bên trong xem thử.
Tô Ngọc Kiều ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc từ trong đám người truyền tới: "Hay là chờ một lát nữa rồi chúng ta tại đến.”
Cô thật sự không muốn vào trong đó vào lúc này.
Lục Kiêu quay đầu nhìn cô một cái rồi bắt đầu đạp xe:
"Được, vậy bây giờ anh dẫn em đi gặp một người.”
Một lát sau, Lục Kiêu đạp xe đi vào một con hẻm nhỏ, dừng trước cửa một tiệm đậu hũ. Anh dường như rất quen thuộc với nơi này, dừng xe lại trước cửa tiệm, sau đó đi tới vén rèm lên, dẫn hai mẹ con vào bên trong.
‘’Lão Ban, hôm nay còn đậu hũ non không?"Lục Kiêu lớn tiếng hỏi.
Chỉ chốc lát sau đã thấy một người đàn ông đầu đinh mặc áo ba lỗ từ trong bếp đi ra, mãi đến khi anh ấy đã đi tới trước mặt hai người, Tô Ngọc Kiều mới nhận ra anh ấy không có cánh tay phải.
Lão Ban cười nói: “Nếu là cậu thì cho dù không có, tôi cũng phải đi làm ngay cho cậu.” Nói rồi quay đầu nhìn sang Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo, nói:
"Đây là em dâu phải không? Rốt cuộc hai người cũng được đoàn tụ rồi!"
Ở trước mặt người đàn ông này, Lục Kiêu không còn vẻ uy nghiêm như ngày thường nữa, anh còn biết nói đùa: “Đây là vợ và con trai tôi, còn anh thì sao, vẫn đang cô đơn à?"
"Cút, cậu có còn muốn ăn đậu hũ hay không?"
Lão Ban tức giận liếc Lục Kiêu một cái rồi xoay người ý bảo anh đi vào trong bưng đậu hủ. Lúc này Lục Kiêu mới thấp giọng giải thích với Tô Ngọc Kiều: “Đây là tiểu đội trưởng cũ của đại đội tân binh lúc trước, sau khi bị thương xuất ngũ, anh ấy liền ở nhà tiếp quản quán đậu hũ của mẹ mình, không phải ngày nào em cũng bảo thèm đậu hũ sao, hôm nay anh dẫn em đến đây nếm thử món đậu hũ non ở đây, em muốn ăn ngọt hay mặn?"
"Em có thể thử cả hai không?"
Tô Ngọc Kiều nháy mắt hỏi, thì ra anh đều nhớ rõ hết những lời nói vu vơ của cô.
‘’Có thể, lát nữa chúng ta mua thêm mấy phần đậu hũ khô mang về, mẹ của anh ấy làm món này rất ngon.”
Lục Kiêu cười nói.” Lại đang âm mưu cái gì đó?"
Lão Ban thật thính tai, cười mắng: “Năm đó cậu là đứa thông minh nhất trong tiểu đội.” Nếu không thì sao có thể cứu anh ấy một mạng được, lão Ban cười lắc đầu, dùng một cái thìa thật lớn múc đầy mấy chén đậu hũ non. Lục Kiêu đi vào trong bếp bưng mấy chén đậu hũ non đã rưới đầy sốt ra, anh đưa cho Tô Ngọc Kiều một chén ngọt.
Lão Ban đứng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ này của anh, không khỏi chậc một tiếng, thầm nghĩ nếu như để cho trưởng quan năm đó huấn luyện bọn họ nhìn thấy cảnh tượng chàng trai gai góc này học được cách quan tâm rồi, không biết ông ấy sẽ có biểu cảm gì?