Ông Tô giang hai tay vững vàng đón lấy Tiểu Bảo đang nhào tới, Lục Kiêu chậm rãi buông tay Tô Ngọc Kiều ra. Bà Tô bưng ra một nồi canh gà hầm củ từ đặt ở giữa bàn nói.
“Về rồi à, mau tới đây ngồi đi, cơm làm xong rồi.”
Tô Ngọc Kiều đặt kẹo vừng đang cầm trên tay, chịu khó đi qua giúp bưng chén chia đũa. Người một nhà hiếm khi đây đủ ngồi chung bàn ăn cơm như vậy. Ông nội Tô lấy ra một chai rượu trắng trân quý đã lâu, bà nội Tô nghiêng đầu làm như không phát hiện.
“Đến đây, tiểu Vũ, tiểu Kiêu, lấy hết chén tới đây. Ông rót rượu cho các cháu, mấy ông cháu chúng ta hôm nay phải uống vài chén.”
Ông nội Tô hưng phấn mở nắp ra, rót đầy chén cho mọi người.
Bình thường Tô Ái Hoa không hay uống rượu. Ông lo lắng cho sức khoẻ của ba mình nên khuyên nhủ:
"Ba, bác sĩ nói ba tuyệt đối không uống rượu...”
Kết quả còn chưa nói xong đã bị ông lão mắng một trận hùng hổ:
"Ta không bỏ cuộc đâu. Hôm nay ta vui, muốn uống hai chén cũng không được sao?!"
Cuối cùng mỗi người mới rót một ly, bình rượu đã bị bà nội Tô lấy đi, ông Tô tràn đầy oán khí trừng mắt liếc con trai một cái.
“……”
Tô Ái Hoa trầm mặc gắp cho cháu ngoại một cái đùi gà: “Ăn đi cháu.”
Bên này nhà họ Tô gia vui vẻ hòa thuận không có muộn phiền mà cùng lúc đó bên kia, không khí đè nén nặng nề, toàn bộ văn phòng đều tràn ngập lửa giận của Khâu Chính Dân.
Tiểu Khâu nơm nớp lo sợ cúi đầu đứng tại chỗ, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, vô cùng lo lắng ở trong lòng nghĩ biện pháp ứng phó nhưng lại một chữ cũng không dám khuyên giải cho mình. Khâu Chính Dân tức giận đi tới đi lui quanh bàn làm việc, mũi thở hổn hển không ngừng trên khuôn mặt đầy dầu mỡ.
“Chú, chuyện lần này thật sự không thể trách con. Tô Ái Hoa là tên xảo quyệt giảo hoạt, đã sớm thông đồng với nhà họ Lý và cục trưởng Uông. Chúng cháu vừa đến đó, bọn họ đã chạy tới rồi.”
Tiểu Khâu kinh hồn bạt vía giải thích thay mình:
"Cấp dưới của cục trưởng Uông nhìn chằm chằm chúng cháu. Cháu…cháu muốn động tay động chân cũng không có cơ hội.”
Khâu Chính Dân quay đầu lại phẫn nộ hét vào anh ta: “Tôi đã sớm nói với anh phải tốc chiến tốc thắng. Lần trước tên ngu xuẩn Mã Hồng Đào kia cũng đã khiến cho nhà họ Tô hoài nghi, bọn họ nhất định sẽ đề phòng. Kết quả, anh không làm được cái gì tốt còn bị người ta đánh rơi xuống nước. Làm chút chuyện nhỏ cũng không làm được!"
“Không phải, chú! đều là do con điếm Lạc Thu Nhã, là cô ta cung cấp sai thông tin, người của chúng ta tìm khắp nhà họ Tô cũng không tìm được thư, một chút manh mối cũng không có.”
Tiểu Khâu cực lực giải thích. Đúng lúc này, Lạc Thu Nhã được đồng nghiệp báo cho biết, chủ nhiệm gọi cô ta đến văn phòng. Trong lòng cô ta hưng phấn lạc quan, lần đầu tiên bước chân nhẹ nhàng đi vào văn phòng Khâu Chính Dân.
Kết quả nghênh đón cô ta chính là một đống văn kiện cao ngập đầu ném về phía cô ta, cả người Lạc Thu Nhã đều bị đập sững sờ đứng tại chỗ.
“Còn không cút vào đây!”
Tiếng rống giận của Khâu Chính Dân xuyên qua cánh cửa nửa mở truyền vào tai các đồng nghiệp chuẩn bị tan tầm, mọi người trao đổi một ánh mắt với nhau, nhao nhao đẩy nhanh động tác trong tay.
Lạc Thu Nhã bị hét thì cả người run lên, bị Tiểu Khâu kéo vào, đẩu ngã xuống đất, cửa đóng sầm lại sau lưng cô ta.
“Đều là đồ đê tiện, nói đi, tại sao cô lại gạt chúng tôi!" Tiểu Khâu chỉ tay vào cô ta mắng.
Khâu Chính Dân nghiêm mặt cũng không ngăn cản, Tiểu Khâu giống như được khích lệ, nhảy qua tát cô ta một cái, vẫn không hả giận, lại đá một cước vào bụng cô ta.