Tiểu Bảo hiểu chuyện gật đầu và đồng ý. Nửa đêm lại mưa, từng hạt mưa rơi giống như tâm trạng của Tô Ngọc Kiều, tràn đầy u sầu. Cô quấn chặt mình trong chăn và cố gắng thuyết phục bản thân thích nghỉ với những ngày như vậy càng sớm càng tốt.
Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ lại giảm đáng kể. Tô Ngọc Kiều lấy ra một chiếc áo khoác dày mặc vào, sau đó đi đánh thức con trai, mặc bộ quần áo dày vào, cô sờ tay thấy ấm áp mới thở phào nhẹ nhõm. Lục Kiêu không có ở nhà nên không có người dậy sớm làm bữa sáng cho hai mẹ con, cũng không có người từ căng tin mang đồ ăn lên bếp hâm nóng.
Tô Ngọc Kiều không có ý định nấu nướng, đi đun một nồi nước, pha cho con trai một cốc sữa, cho mình một cốc bột củ sen, dùng bữa sáng với trứng gà và bánh quy.
Sau khi nghe Nghiêm Thắng Lợi và Hồ Lan Hương trò chuyện trong văn phòng vào buổi sáng, Tô Ngọc Kiều đã hiểu tại sao Lục Kiêu lại được gọi đi làm nhiệm vụ trong thời gian nghỉ ngơi.
“Lần này đồn biên phòng bị tấn công, không biết sư trưởng Trần có tiếp tục chịu đựng hay không.”
Hồ Lan Hương nhấp một ngụm nước rồi kể cho đồng nghiệp nghe tin tức. Nghiêm Thắng Lợi khịt mũi, phẫn nộ nói: “Nhịn cái gì mà nhịn? Dám bắt nạt ngay trước cửa nhà mà còn không dạy cho một bài học, có khi lần sau có khi còn dám đến tận cửa nhà nữa đấy.”
Tôn Thành cũng đi tới nói một câu.
"Nghe nói sư trưởng Trần vừa có tin tức đã triệu tập họp ngày hôm qua, rất có thể lần này ông ấy sẽ không nhịn nữa."
Nghiêm Thắng Lợi bình tĩnh nói:"Vậy là tốt rồi. Đáng lẽ nên đánh mấy tên khốn nạn đó đến mức chúng tè ra quần. Để xem sau này chúng có dám làm xằng bậy không."
Tô Ngọc Kiều không khỏi lo lắng khi nghĩ đến Lục Kiêu đang làm nhiệm vụ, cô vô thức nắm chặt tài liệu trong tay, nắm tờ giấy nhăn cả vào.
Cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện này khi xếp hàng ăn trưa ở căng tin, cho đến khi có người đứng sau nhắc nhở, cô mới nhận ra đã đến lượt mình. Sau khi tùy ý gọi hai món ăn yêu thích của con trai, Tô Ngọc Kiều mang tâm sự nặng nề cầm hộp cơm trở về nhà.Vừa lúc gặp Trương Mai nhà bên làm bánh sủi cảo và mang sang cho cô một bát. Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, rất nhanh chóng đoán ra nguyên nhân.
"Cô có lo lắng cho phó đoàn trưởng Lục à?"
Trương Mai hỏi khi cô tự lấy một chiếc ghế và ngồi xuống. Tô Ngọc Kiều vừa né tránh Tiểu Bảo vừa gật đầu, hỏi cô ấy:“Chị dâu, trước kia anh Cố đi làm nhiệm vụ, chị có sợ không?”
Trương Mai cười nói:“Sợ chứ, sao không sợ, nhưng thân phận và nhiệm vụ của bọn họ đều ở đó, sợ hãi có ích lợi gì.”
"Tốt nhất là ăn uống tốt, chăm sóc gia đình, để họ ở bên ngoài bớt lo lắng, em ấy à, hai năm nữa thì quen thôi. Họ đi làm nhiệm vụ là chuyện bình thường. Em cứ coi anh ấy đi một chuyến xa nhà hai ba ngày là quay về rồi.”
Tô Ngọc Kiều có thể làm gì được, cô chỉ có thể nhanh chóng điều chỉnh bản thân.
Tuy nhiên, bốn ngày sau, đã một ngày trôi qua kể từ ngày Lục Kiêu hứa trở về, những người đi làm nhiệm vụ vẫn chưa trở về. Cô cố nhịn ý định đến hội phụ nữ hỏi Chủ nhiệm Giang nhưng hôm nay cô không nhịn được mà nhận nhiệm vụ giao tài liệu cho bệnh viện quân đội của đồng nghiệp, đi tới nói chuyện với Trần Tiêu.
“Lần này Chính ủy Tống có đi cùng không?”
Trần Tiêu dừng lại một chút khi nhìn vào hồ sơ bệnh án của bệnh nhân cũ, sau đó đóng hồ sơ lại và gật đầu.
"Có đi, lần này phái ra một trung đoàn tăng viện trợ, gần một nửa quân khu đã đi rồi."
Ba của Trần Tiêu là phó tư lệnh quân khu, ông cũng đi theo tham gia chỉ huy lần này.
"Đừng lo lắng, tin tức tốt nhất là bọn họ hiện tại không có tin tức gì." Trần Tiêu an ủi cô.
Tô Ngọc Kiều không biết nên nói cái gì, Lục Kiêu trước đây từng đi làm nhiệm vụ nhưng anh luôn trở về trong thời gian đã nói trước, hơn nữa bởi vì tình huống lần này tương đối nguy hiểm, cô khó có thể không lo lắng.
Trần Tiêu nghĩ đến Tống Trường Tinh mới khôi phục không lâu, mím môi, không nói nhiều để an ủi cô.
May mắn thay, đến ngày thứ năm, có tin từ mặt trận cho biết quân ta đã đánh bại địch mà không có thương vong và sẽ sớm trở lại bộ đội.
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ quân khu đều hưng phấn, ngay cả đầu bếp căng tin cũng vui vẻ phục vụ thêm một thìa thịt cho mọi người.
Nỗi lo lắng của Tô Ngọc Kiều cuối cùng cũng có thể được giải tỏa.
Vào tối thứ Sáu, Lục Kiêu với khuôn mặt râu ria xồm xoàm và lôi thôi trở về nhà.