Tô Ngọc Kiều không thích uống rượu lắm, nhưng rượu gạo mà Trương Mai đưa cho cô lần trước có vị rất ngon, nồng độ cồn thấp và có vị ngọt, giống như đồ uống, cô định giữ chai rượu mận xanh này cho đến khi Lục Kiêu quay lại thì cùng nhau uống. Ăn xong ngủ trưa một lát, Tô Ngọc Kiều đứng dậy vén tóc lên, buộc chiếc khăn lụa mẹ vừa tặng lên tóc, chiếc khăn lụa màu nước biển trông đặc biệt hợp với bộ váy màu vàng tươi cô đang mặc. Khi cô bước ra khỏi nhà, bên ngoài nắng chói chang, Tô Ngọc Kiều núp dưới bóng cây, băn khoăn không biết có nên mua một chiếc xe đạp để tiện đi lại, sau này tan làm hay đi vào thành phố cũng tiện hơn.
Sau khi đến văn phòng, Mao Giai Mẫn vẫn là người đến đầu tiên nhưng điều hiếm thấy là hôm nay Hồ Lan Hương cũng có mặt ở đây. Cô ấy dường như chưa về sau bữa ăn, hiện đang ngủ trưa ở bàn làm việc, rõ ràng cô ấy không giống như chủ nhiệm Tằng, không hay đến đây. Tô Ngọc Kiều nhìn một cái, sau đó chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, quay đầu nhìn Mao Giai Mẫn dò hỏi.
Mao Giai Mẫn là người có thông tin tốt nhất, cô bịt miệng nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Tô Ngọc Kiều:
"Chị Hồ hôm nay ăn xong tới đây luôn, từ trưa đến giờ vẫn chưa đi.”
Sợ đánh thức cô dậy, Mao Giai Mẫn không nói nhiều mà chỉ hất cằm về phía vị trí của Nghiêm Thắng Lợi.
Tô Ngọc Kiều lập tức hiểu được, hóa ra là vậy.
Có vẻ như vị trí giám sát viên đã được xác nhận.
Bọn họ vừa mới xem anh lớn và chị lớn so tài, Tô Ngọc Kiều đặt mấy miếng kẹo bơ cứng và sô cô la lên bàn rồi không để ý nữa.
Vào buổi chiều, trong khi Tô Ngọc Kiều tiếp tục xem các tài liệu để làm quen với công việc của mình, Hồ Lan Hương bỗng nhiên bước đến trước mặt Mao Giai Mẫn với một kế hoạch mua bán đã hoàn thành.
"Gia Mẫn, tại sao kế hoạch hôm qua tôi để cô kiểm tra một lần nữa lại có thêm khoản kinh phí khác?"
Hồ Lan Hương đặt kế hoạch lên bàn, nhìn chằm chằm vào cô ấy, nghiêm lúc nói: “Cô ở đây lâu như vậy, tại sao vẫn mắc lỗi nhỏ như này?"
Mao Giai Mẫn không kịp xem lại kế hoạch, gần như trong nháy mắt, mặt cô đỏ bừng.
"A, Hồ, chị Hồ, xin lỗi, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra...”
Trong lúc nhất thời, mấy người khác trong văn phòng cũng nhìn sang, anh cả Nghiêm Thắng Lợi gãi gãi cái trán hói thuyết phục: “Này, đồng chí Lan Hương, cô nói rõ ràng ra, cô bé này thái độ rất tốt, đừng gay gắt như vậy.”
Hồ Lan Hương cau mày muốn cãi lại anh ta nhưng hình như nghĩ đến điều gì, cô mím môi cúi đầu tiếp tục nói với Mao Giai Mẫn:
“Khi tôi đưa cho cô kế hoạch này và lúc cô xem xét lại và giao cho tôi có gần ba bốn giờ đồng hồ, tại sao trong khoảng thời gian này cô không xem xét kỹ lưỡng? Nếu giao ra một kế hoạch thiếu sót như vậy thì sẽ thiệt hại bao nhiêu?”
Mao Giai Mẫn bị cô ấy càng nói càng cúi đầu xuống, cô không nhớ mình đã sai ở đâu nhưng cũng không dám cãi lại Hồ Lan Hương. Khi cô mới được chuyển đến bộ phận thu mua, chính Hồ Lan Hương là người dìu cô từng bước, cho nên cô chỉ nghĩ lần này mình vô tình mắc sai lầm dẫn đến bị mắng nên không ngừng xin lỗi: “Thật xin lỗi chị Hồ, lần sau em nhất định sẽ chú ý, hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa...”
"Hứa? Khi nào cô chả hứa như vậy? Cô có thấy mình thay đổi tốt không? Tôi đã dìu dắt cô lâu như vậy. Đến khi nào cô mới sửa được sự bất cẩn của mình?"
Tôn Thành lặng lẽ liếc nhìn Mao Giai Mẫn đang sắp khóc sau khi bị mắng với ánh mắt có chút lo lắng, anh tự hỏi hôm nay cơn giận của Hồ Lan Hương sao lại lớn thế, không nể mặt chút nào luôn.