"Sao anh lại muốn nói ra ngoài?"
Trần Tiêu dùng đũa chọc vào đùi gà, cay đắng hỏi anh, nếu anh không làm ầm ĩ như vậy, ai có thể biết bọn họ đang hẹn hò cơ chứ.
Tống Trường Tinh ngây thơ nói:
“Nếu anh giấu không nói cho ai biết, bác gái sẽ cho rằng anh không muốn có trách nhiệm với em, vì vậy mà ghét anh”
Trần Tiêu dứt khoát nói với anh: “Không đâu!”
Dù sao bọn họ cũng chỉ là giả, là giả, sao anh lại quan tâm nhiều đến ý kiến của mẹ cô như vậy.
"Không được, ta không thể để cho bác gái chỉ vì chuyện này mà có ấn tượng xấu với anh.”
Tống Trường Tinh thấy cô suy nghĩ quá nhiều, nói tiếp:
"Không sao mà, cho dù nộp công khai hẹn hò cũng không nhất thiết phải kết hôn đâu.”
“Lúc chúng ta chia tay, nếu người khác chê bai em, em cứ đẩy lên người anh, nói anh đổi ý là được.”
Tống Trường Tinh hào phóng nói.
Trần Tiêu giãy dụa:
“Vậy thì không phải mẹ em vẫn cho rằng anh vô trách nhiệm à?”
Vậy thì sao phải bận tâm?
Tống Trường Tinh cười nói:"Cho nên, bất kể thế nào, anh sẽ gánh chịu hết. Cứ như vậy, em có thể ăn ngon một bữa được không, Tiêu Tiêu?"
Những chiếc đùi gà trong hộp cơm của cô đã bị chọc nát rồi, Tống Trường Tinh không khỏi rùng mình khi nghĩ đến bài thuốc đông y mà cô học với mẹ, anh thầm thở dài. Con đường theo đuổi vợ quả thật còn rất dài.
Tô Ngọc Kiều, người đang trốn phía sau và nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, đã bịt miệng và giơ ngón tay cái lên cho anh ta trong lòng. Cao tay, thực sự rất cao tay, tuổi còn trẻ như vậy đã làm Chính ủy, lừa gạt Trần Tiêu rất giỏi. Nhưng theo cô, có lẽ không còn quá xa nữa anh ta có thể thành công. Nếu Trần Tiêu thực sự không thích anh một chút nào, cô sẽ kịch liệt phản đối khi bố mẹ hai bên lần đầu sắp xếp mai mối, thay vì đồng ý với cái gọi là người yêu giả của Tống Trường Tinh.
Trong thời đại này, đặc biệt là trong quân đội, nơi quan hệ nam nữ được kiểm soát chặt chẽ, Trần Tiêu, người lớn lên ở đây, có thực sự cảm thấy đó là giả tạo không? Than ôi, chỉ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường thôi.
Cô nhìn thấy chính mình ở Trần Tiêu khi đặc biệt phản đối việc đính hôn khi còn nhỏ, khi đó cô bằng mọi cách không muốn, thậm chí còn nghĩ đến việc làm nhục Lục Kiêu, hy vọng anh sẽ chủ động từ hôn trước. Hoàn cảnh của họ có chút khác biệt với Trần Tiêu và Tống Trường Tinh, hai người có một tình bạn lớn lên cùng nhau, dù là thanh mai trúc mã hay hoan hỉ oan gia, họ đều có nền tảng tình cảm nhất định.
Nhưng cô và Lục Kiêu thì khác, Tô Ngọc Kiều không nhớ được lần gặp nhau khi còn quá nhỏ, ấn tượng đầu tiên sâu sắc nhất của cô về Lục Kiêu là bị anh ép vào tường và uy hiếp, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cô đặc biệt phản kháng cuộc hôn nhân này. Trên đường về nhà, Tô Ngọc Kiều thường xuyên nhìn Lục Kiêu ở bên cạnh, khiến toàn thân anh đều khó chịu.
Lục Kiêu hỏi cô:"Sao thế?"
Tô Ngọc Kiều theo bản năng lắc đầu, không nói gì. Nhưng trong lòng cô lại vui mừng, may mắn thay, ông trời đã cho cô một cơ hội khác để lựa chọn, cho họ cơ hội vun đắp mối tình cảm. Khi họ đến gần sân nhỏ của mình, ngón tay Lục Kiêu chủ động nâng tay cô lên, Tô Ngọc Kiều mỉm cười với anh, họ cùng nhau bước vào nhà. Sáng thứ bảy là cơ hội hiếm có để ngủ, Tô Ngọc Kiều tự mình nằm trên giường cũng chưa đủ mà còn phải kéo Lục Kiêu ngăn cản anh dậy.
Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, lồng ngực ấm áp của anh chính là lò sưởi tốt nhất của cô, hai bàn chân ấm áp của cô giẫm lên chân anh, bị đôi bàn tay nóng bỏng của Lục Kiêu nắm lấy giữ ấm.
Tô Ngọc Kiều nhắm mắt lại nhưng cô lại không thành thật đưa ngón tay vào trong bộ đồ ngủ của anh, lang thang giữa ngực và eo anh, sờ chỗ này véo chỗ kia. Cho dù Lục Kiêu kiên định cỡ nào, anh cũng không thể cưỡng lại sự trêu chọc của cô.
"Kiều Kiều!"