Ăn cơm trưa xong, một nhà ba người xuất phát trở về. Vừa về đến nhà đã nhìn thấy bà Hảo đang hoay hoay ở trong sân, sáng nay thấy nắng tốt cho nên bà ấy đã đem chăn của bọn họ ra phơi, lúc này đang mang trở vào nhà.
Tô Ngọc Kiều gọi bà ấy tới phụ xách đồ đạc, cười hỏi hai người ở nhà đã ăn cơm chưa. Bà lão gật đầu, đi tới nhận lấy thịt và cá rồi mang vào phòng bếp sơ chế. Lục Kiêu đi trả xe xong trở về, cầm lấy chăn trải lại lên giường, sau đó một nhà ba người ngả lưng ngủ trưa một lát.
Chờ Tô Ngọc Kiều mở mắt ra một lần nữa thì đã là buổi chiều, cô đẩy cánh tay Lục Kiêu đang khoác trên lưng mình ra, Lục Kiêu bị động thì cũng tỉnh dậy.
Sau tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của anh chính là một lần nữa kéo người ôm vào trong ngực, Tô Ngọc Kiều lấy tay đẩy đẩy anh, mơ mơ màng màng lẩm bẩm:
"Nóng, cách xa em ra một chút.”
Lục Kiêu vén tấm thảm trải trên bụng cô lên, nói:
"Như vậy sẽ không nóng nữa.”
Tô Ngọc Kiều không nói gì, chỉ nhìn anh một cái, ánh mắt như muốn nói nhiệt độ cơ thể của anh còn nóng hơn nhiều so với thảm lông đấy, anh có biết không?
Nhưng Lục Kiêu vẫn không ý thức được, anh lại áp sát vào cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt và khóe môi cô, giọng nói lúc vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn:
"Ngoan, ngủ thêm một lát nữa?"
Rèm cửa sổ kéo kín, cả căn phòng đều bị bóng tối bao phủ, nếu như không để ý đến nhiệt độ thì không gian này quả thật rất thích hợp để ngủ tiếp. Người nào đó nói muốn ngủ thêm một lát, nhưng cánh lại tay rất không thành thật. Ngay lúc Lục Kiêu đang muốn đè người xuống, Tiểu Bảo ngủ ở bên trong đột nhiên trở mình, một cước đá trúng vào lưng anh.
...
Cả người Lục Kiêu trong phút chốc trở nên cứng đờ, ý nghĩ muốn làm chuyện xấu giữa ban ngày của anh cũng đã bị con trai phá hỏng, thế nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định, hung hăng hôn lên môi Tô Ngọc Kiều một cái, sau đó vùi đầu vào trong cổ cô. Trong lòng anh thầm tính toán, nhất định phải mau chóng lên kế hoạch để con trai ra ngoài ngủ riêng.
Hơn bốn giờ chiều, Trương Mai đến nhà Tô Ngọc Kiều chơi.
Sau khi ngủ trưa tỉnh dậy, Lục Kiêu bị cấp dưới gọi đến đoàn bộ xử lý công việc. Tiểu Bảo và A Mãn ngồi ở nhà chính tập viết chữ, bà lão thì đang may quần áo cho hai bà cháu bằng tấm vải lúc nãy Tô Ngọc Kiều đặc biệt mua cho bọn họ.
Tô Ngọc Kiều lấy bánh ngọt lúc sáng mua ra cho Trương Mai ăn. Ở đây không có người ngoài, Trương Mai thở dài, kể cho Tô Ngọc Kiều nghe chuyện xảy ra lúc sáng khi cô ấy đi tìm La Tiểu Quyên.
"Buổi sáng chị đến nhà tìm cô ấy, vừa đến thì đã ngửi thấy mùi thuốc, chị hỏi có phải cô ấy đang bị bệnh không, nhưng cô ấy lại không nói gì, chỉ lắc đầu.”
"Tiểu Quyên vừa mới tới đây không bao lâu, cũng không quen biết những người khác, chị sợ rằng cô ấy đang gặp chuyện gì đó, em nghĩ chị có nên đến đó hỏi thẳng cô ấy không?"
Tô Ngọc Kiều uống một ngụm trà hoa nhài cô tự pha, nói: “Chị dâu, em cảm thấy chị không cần phải quá lo lắng đâu, với tính tình của chị Tiểu Quyên, em chắc chắn chị ấy sẽ không chủ động đi gây chuyện với người khác, có lẽ đây là việc riêng của chị ấy, nếu chị ấy đã không muốn nói, vậy thì chúng ta cứ xem như không biết đi.”
Nói cô máu lạnh cũng được, nói cô ích kỷ cũng được, nhưng cô quả thật không muốn đi quản chuyện của người khác, ngày hôm qua lúc cùng với Trương Mai đến nhà La Tiểu Quyên đưa thức ăn cô đã nhìn ra cô ấy có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không để trong lòng.