Lục Kiêu nghe vậy thì vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, cánh tay lặng lẽ sờ lên chốt bảo hiểm. Hôm nay quân khu tổ chức đợt diễn tập cuối cùng trước khi thi đấu, vốn dĩ anh đang ẩn núp ở chỗ này chờ đợi thời cơ, nào ngờ không thấy đối thủ đâu, chỉ thấy cô vợ nhỏ mà mình vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.
Lục Kiêu phải thừa nhận, khoảnh khắc anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tô Ngọc Kiều trong kính viễn vọng, anh thật sự không thể rời mắt khỏi cô. Nếu đây là một cuộc chiến tranh thực sự, còn cô là mồi nhử được quân địch phái tới thì đoán chừng trong khoảnh khắc cô xuất hiện, anh sẽ lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Vốn cho rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, nào ngờ trong lúc anh còn đang rối rắm không biết có nên đổi chỗ mai phục khác hay không thì đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế.
Lục Kiêu cầm lấy một nhánh cây bên đường, anh muốn đi giết người dám ức hiếp vợ mình.
Bị hai quân nhân cao lớn cường tráng nhìn chằm chằm, Lữ Thừa Thư theo bản năng sợ hãi co rúc cơ thể lại, chột dạ không dám giải thích.
Lục Kiêu không ôm lấy Tô Ngọc Kiều mà lại vươn tay ngăn bả vai cô lại, Tô Ngọc Kiều vừa bất mãn vừa khó hiểu nhìn anh.
Mẹ kiếp, cô đã đáng thương như vậy, anh còn không mau ôm cô vào trong ngực rồi an ủi? Lục Kiêu thu hồi tầm mắt, hơi bất đắc đĩ cúi đầu đối mặt với Tô Ngọc Kiều, giải thích: "Trên người anh bẩn."
"Em cũng không chê!"
Tô Ngọc bĩu môi, lúc nãy cô đã nhìn thấy rồi, trên người Lục Kiêu giờ phút này cắm đầy cành cây khô, trên mặt cũng bôi màu.
Nhưng cô lại không thèm để ý, hiện tại cô chỉ muốn ôm anh, muốn dựa vào trong ngực anh, chỉ có như thế cô mới cảm thấy an tâm.
Cô kiên trì giơ tay muốn ôm anh, Lục Kiêu bị vẻ mặt uất ức của cô làm cho xiêu lòng, anh nhanh chóng cởi bỏ lớp áo khoác ngụy trang bên ngoài ra, sau đó giơ tay ôm cô vào trong ngực.
"Đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể làm hại em."
Lục Kiêu nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô, tầm mắt lướt nhanh qua người Lữ Thừa Thư đang nằm trên mặt đất. Lúc nãy Lục Kiêu nằm ẩn nấp trong bụi cỏ, trước ngực không tránh khỏi bị ám mùi bùn đất và mùi cỏ, nhưng cũng không khó ngửi, hai tay Tô Ngọc Kiều gắt gao ôm chặt thắt lưng gầy gò của anh.
Bọn họ cứ như vậy đứng ở đấy phát thức ăn cho chó, quân nhân đứng ở một bên giật giật khóe miệng, hai người này xem anh ta là bụi cây ven đường à?
"Khụ!"
Người kia khẽ ho một tiếng, kết quả chỉ nhận được cái liếc nhìn của Lục Kiêu, giống như đang nói sao cậu còn đứng ở đây làm kỳ đà cản mũi?
Mẹ kiếp, không ngờ cô gái xinh đẹp mà lúc nãy anh không tiếc bị bại lộ thân phận để cứu lại là vợ của cái tên Lục chó má này!
Anh nhìn dáng vẻ ôm bảo bối trong lòng của Lục Kiêu, chậc chậc hai tiếng, thầm nghĩ sao cái gì tốt cũng đều là của cái tên khỉ gió này chứ?Toàn bộ gương mặt của Lục Kiêu đều bị tô màu, không nhìn ra là có xấu hổ hay không nhưng Tô Ngọc Kiều vừa rồi còn làm ầm ĩ muốn ôm lúc này đã vô cùng xấu hổ.
Lúc nãy quá kích động, cũng quên mất ở đây còn có hai người khác.
Tô Ngọc Kiều có chút ngại ngùng rời khỏi vòng tay Lục Kiêu, chạy ra trốn sau lưng anh.
Lục Kiêu khẽ nhếch môi, buông tay ra, để mặc cho cô trốn sau lưng mình, anh quay đầu nhìn lần Tử Ngang, gật đầu với anh ta:
"Chuyện lúc nãy, cảm ơn."
Tần Tử Ngang là cháu ruột của thầy Tần, vào quân doanh muộn hơn anh một năm, bởi vì thầy lần đối xử với anh có chút khác biệt so với anh ta, cho nên hai người xưa nay vẫn luôn đối chọi gay gắt trong quân ngũ.