“Láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, hơn nữa cô cũng đã giúp chúng cháu rất nhiều.”
Tô Ngọc Kiều đi đến bên cạnh bà, lắc đầu rồi lại hỏi: “Tiêu Tiêu thế nào rồi?”
Mẹ Trần Tiêu đưa cô đến phòng bệnh, lúc này mới vui vẻ nói: “Cũng coi như thuận lợi, hai mẹ con đều bình an, Tiêu Tiêu bây giờ vẫn đang ngủ.“
Từ miệng bà, Tô Ngọc Kiều mới biết được tình hình nguy hiểm tối qua, Trần Tiêu khó sinh không ra, suýt nữa thì băng huyết. Cuối cùng vẫn nhờ vào kinh nghiệm nhiều năm của mẹ Trần Tiêu, bà đã tự tay điều chỉnh tư thế thai nhị, nhờ vậy mới tránh được tình trạng phải mổ.
Tô Ngọc Kiều nghe xong cũng không khỏi thót tim thay bà, dù là băng huyết hay mổ lấy thai thì cũng không phải là chuyện có thể dùng từ “chịu tội” để hình dung, may mà đã cứu được.
Trần Tiêu vẫn đang ngủ, Tô Ngọc Kiều chỉ nhìn thoáng qua ở cửa phòng bệnh rồi không vào, sau đó mẹ Trần Tiêu lại dẫn cô đi xem hai đứa cháu ngoại.
Đúng vậy, giấc mơ sinh đôi long phụng của Tống Trường Tinh đã tan vỡ, Trần Tiêu trực tiếp sinh cho anh ta hai đứa con trai.
Hai đứa trẻ vì sinh non nên hiện vẫn được đặt trong phòng quan sát, do y tá chuyên môn chăm sóc.
Tô Ngọc Kiều nhìn qua lớp kính của phòng quan sát, hai đứa trẻ gầy gò nhỏ bé, chỉ lớn hơn mèo con một chút, thật sự không thể nói là đẹp.
Theo lời mẹ Trần Tiêu, đứa lớn còn đỡ, nặng năm cân hai lạng, đứa nhỏ trong bụng mẹ không giành được với anh trai, lúc sinh ra chỉ nặng hơn ba cân ban lạng một chút, phổi còn chưa phát triển hoàn thiện, ước tính phải ở phòng quan sát thêm một thời gian nữa.
Nhưng may là mẹ tròn con vuông, sau này chỉ cần vất vả thêm chút, chắc chắn có thể nuôi lớn.
Xem xong con, Tô Ngọc Kiều lại đưa An An về văn phòng làm việc. Vừa mới mượn một phòng bệnh không có người ở trong bệnh viện để cho An An bú sữa và thay tã, lúc này về đặt vào giường nhỏ là ngủ thiếp đi. Tô Ngọc Kiều sờ sờ khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại của con gái, mãn nguyện tiếp tục làm việc.
Chiều tan làm về, đi ngang qua cửa nhà Trương Mai, cô bị cô ấy gọi lại.
"Chiều nay tôi đến bệnh viện thăm Trần Tiêu, cô ấy sinh hai đứa con trai. Ô, cô không thấy sắc mặt của Chính ủy Tống đâu."
Lúc Trương Mai đến, Trần Tiêu đã tỉnh, tinh thần của hai vợ chồng đều ổn, Tống Trường Tinh còn có tâm trạng tiếc nuối vì không có con gái.
Tô Ngọc Kiều gật đầu, nói với cô ấy rằng sáng nay mình đã đến, cô ấy hơi tò mò:"Vậy Chính ủy Tống chuẩn bị đồ cho con gái thì dùng cho đứa trẻ nào?"
Nói đến chuyện này, Trương Mai còn phải cười, dạo này cô ấy cũng nghe nói chuyện Tống Trường Tinh ngày nào cũng thèm con gái của Lục Kiêu, nằm mơ cũng muốn Trần Tiêu sinh cho anh ta một cặp long phụng, kết quả bây giờ con đã sinh ra, hai đứa đều có "của quý", sau khi bình tĩnh lại thì thấy chán ghét không chịu được.
Trong bệnh viện, Tống Trường Tinh nằm sấp trên kính nhìn hai đứa con giống như hai con chuột nhỏ của mình, trong lòng rối bời không thôi. Một mặt, anh nghĩ đây là đứa con mà vợ anh liều mạng sinh ra, sau này anh nhất định phải yêu thương thật tốt, mặt khác, trong đầu anh lại không ngừng hiện lên hình ảnh cô con gái xinh đẹp nhà Lục Kiêu, quả thực đau lòng vô cùng.
Anh không nỡ để Trần Tiêu sinh đứa thứ ba nữa, định đợi đến khi vợ anh dưỡng sinh lại sức khỏe thì sẽ đi làm cái phẫu thuật thắt ống dẫn tinh mà cô ấy nói.
Cho nên, đời này anh coi như không có duyên với con gái rồi.