Lục Kiêu chậm rãi vuốt mái tóc dài buông trên vai của cô, vẻ mặt dần dần trở nên ôn hòa, anh nhận thấy thái độ của Tô Ngọc Kiều đã dịu đi, nhân cơ hội nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ngồi lên đùi anh.
Anh cúi đầu, vùi má vào chiếc cổ ấm áp của cô, trầm giọng nói: “Kiều Kiều, vì anh yêu em nên anh muốn em ở lại, ở lại bên anh được không? Anh sẽ cố gắng hết sức để cho em một cuộc sống tốt nhất, đừng rời đi được không?”
Giọng nói khàn khàn đầy từ tính lần lượt truyền đến tai cô, vành tai Tô Ngọc Kiều dần dần ửng hồng, cô cắn môi, không nói gì.
Mãi cho đến khi Lục Kiêu hôn đi hôn lại bên cổ để lấy lòng cô, Tô Ngọc Kiều mới kéo mái tóc ngắn của anh đẩy ra nói: “Chuyện lúc trước em cũng sai nhưng đó không phải lý do để anh lừa em.”
"Em muốn anh hứa rằng anh sẽ không bao giờ giấu em điều gì nữa, cũng sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với em. Nếu không, em sẽ ly hôn với anh...”
“Anh hứa!”
Lục Kiêu vội vàng ngắt lời:
“Kiều Kiều, đừng nói hai chữ đó nữa, chuyện gì anh cũng hứa với em.”
"Vậy thì phải viết giấy cam kết, ký tên và đóng dấu!"
“Được, anh viết.”
“Anh phải bồi thường em...”
Tô Ngọc Kiều cắn môi âm thầm suy nghĩ, cảm thấy cứ như vậy tha thứ cho anh thì có hơi nhanh nhưng nhất thời cô lại không nghĩ ra được yêu cầu nào khác.
Lục Kiêu bật cười, nhếch lên khóe môi nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi nói: “Những gì em yêu cầu anh sẽ đồng ý, Kiều Kiều, em có thể từ từ suy nghĩ.”
“Yêu cầu gì cũng được à?” Tô ngọc kiều thử.
“Đều được.” Lục Kiêu trả lời chắc chắn.
‘’Vậy em muốn anh nằm xuống để em đánh mông anh, mười lần, không, hai mươi lần, mỗi lần đánh anh phải hô lên là anh sai rồi.”
Tô Ngọc Kiều ngập ngừng nói xong, giống như sợ anh ấy sẽ đổi ý.
“..…”
Quá sơ suất, vào tròng rồi. Lục Kiêu sắc mặt hơi cứng đờ, anh tiến lại gần: “Kiều Kiều, cho anh xin cái khác...”
Tô Ngọc Kiều lập tức bĩu môi, không vui nói: “Anh vừa nói cái gì cũng được.”
“….”
"... Được rồi"
Lục Kiêu ấn lên cái trán đau nhức, khó khăn đáp lại. Ngoài cửa sổ, trong bầu trời đêm bị mưa cuốn trôi, một vầng trăng lưỡi liềm lặng lẽ thò đầu ra ngoài. Một tiếng “bốp” đột ngột phát ra từ căn nhà gỗ yên tĩnh và ấm cúng. Lục Kiêu quay người lại, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói:
"Anh sai rồi.”
Tô Ngọc Kiều đắc thắng giơ tay lên: “Nói to hơn nữa, em không nghe thấy!"
“... Anh sai rồi.”
Phải nói người mỗi ngày luyện tập sờ chỗ nào cũng tốt, đánh được vài cái, Tô Ngọc Kiều đã xả giận đủ rồi, thương xót dừng tay lại. Lục Kiêu mặt không cảm xúc quay người lại, trên khuôn mặt thường ngày lạnh lùng có hơi đỏ lên, dưới ánh trăng sáng không thể che giấu. Anh đưa tay mở cúc cổ áo để tản nhiệt, giọng không rõ ràng hỏi: “Kiều Kiều, mình đi ngủ được chưa?"
Lúc này Tô Ngọc Kiều còn chưa ý thức được nguy hiểm sắp đến, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý gật đầu: "Ừ".
Lục Kiêu dùng hai tay xốc cô lên, hai người mặt đối mặt đi tới nhưng phương hướng không phải phòng ngủ, Tô Ngọc Kiều lắc lắc bắp chân nói: "Anh đưa em đi đâu?"
Lục Kiêu không nói lời nào ôm cô vào bếp, đá cửa đóng lại.
Giữa phòng khách và phòng ngủ chỉ có một bức tường, ở giữa sẽ ồn ào quá sợ đánh thức con trai, Lục Kiêu cân nhắc lựa chọn phòng bếp.
"... Lục Kiêu, em muốn ngủ,…ưm…"
Tô Ngọc Kiều lúc này nhận ra có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn.
Sau đó, ý thức của Tô Ngọc Kiều bị khoái cảm tràn ngập dần dần ăn mòn, trước khi cô sắp ngất đi, cô chỉ nghe thấy có người hỏi đi hỏi lại cô.
“Kiều Kiều, em vừa rồi trộm sờ soạng đúng không?”
“Có thích không? Bây giờ cho em sờ…”
“Chỗ này, ở đây, đều thuộc về em, sờ thoải mái…”
Người đàn ông nghịch ngợm!