‘’Tiểu Bảo nắm tay chị chắc vào, A Mãn đi theo dì, hai đứa các con tự mình nhìn dưới chân cẩn thận chút.”
A Mãn cúi đầu nhìn thấy lòng bàn tay siết đỏ của cô, dắt Tiểu Bảo đi nhanh hai bước đuổi theo cô nói: "Dì, dưa hấu này để cho con xách cho.”
Tô Ngọc Kiều giờ phút này có chút hối hận lúc ra cửa đặc biệt chọn một đôi giày cao gót, dưa hấu này thật sự không chỉ nặng có một chút.
Nhưng dù nặng hơn nữa thì cô cũng không thể để cho một tiểu cô nương mới bảy tám tuổi xách đồ vật nặng như vậy. Liền ra vẻ thoải mái bước nhanh hơn một chút, nói: "Không sao, chúng ta đi nhanh lên, qua bên kia là có thể đặt xuống rồi.”
“Được.”
A Mãn nắm chặt Tiểu Bảo đi theo phía sau cô, vừa nhìn chằm chằm tay cô, vừa cẩn thận chăm sóc em trai, đề phòng Tiểu Bảo ngã.
Tô Ngọc Kiều muốn đi nhanh một chút nhưng giờ này bên ngoài khu gia đình có rất nhiều nhà quân nhân đã nấu cơm nước xong, vợ và con cái của họ thường đi ra ngoài dạo chơi, lại thêm là cuối tuần, trẻ con cũng nhiều lên.
Cô không thể không thả chậm bước chân, sợ đứa nhỏ nghịch ngợm nào không chú ý đụng vào người cô. Dưa hấu vỡ là chuyện nhỏ, làm bẩn váy cô thật sự sẽ không nhịn được nổi giận.
‘’Ngọc Kiều, cô mang theo đồ này đây là chuẩn bị đi đâu à?"
Lúc này vợ của dân quân không quen biết nào đó đột nhiên thấy cô quen quay lại hỏi.
Bằng vào vẻ ngoài đặc thù rõ ràng của cô, Tô Ngọc Kiều nhận ra đây là vợ của tiểu đoàn trưởng trung đoàn 3 mà Trương Mai đã giới thiệu cho cô. Chính là cô gái da trắng hơi mủm mỉm, miệng mồm mép.
Tô Ngọc Kiều lúc này tuyệt không muốn ôn chuyện với người không quen, liền cười qua loa, dưới chân không ngừng nói: “Tôi đến nhà sư trưởng một chuyến.”
“Mau, A Mãn dắt Tiểu Bảo theo sau, lát nữa mặt trời sẽ càng nắng.”
Vợ của tên quân nhân trắng mập nhìn thân hình mảnh khảnh của cô ra khỏi ngõ, liền véo eo mình, ghen tị nói:
"Vợ của phó đoàn trưởng Lục này thật xinh đẹp.”
Sân nhà họ Lục ở hàng thứ năm, nhà sư trưởng ở hàng thứ nhất, nếu đi nhanh, năm sáu phút nữa là tới.
Nhà sư trưởng nhìn từ bên ngoài không khác gì những nhà khác trong khu gia đình quân nhân nhưng chờ từ cửa nửa mở nhìn vào bên trong mới có thể phát hiện, sân nhà người ta lớn hơn nhiều. Chỉ thấy trước cửa nhà cô có ba gian nhà trệt rộng rãi, bên phải còn có ba gian phòng, bên trái cũng có hai gian nhà trệt hơi thấp một chút, không gian còn lại ở giữa còn có thể dựng một giàn nho.
Dây nho theo giá sắt cơ hồ bò đầy toàn bộ tiểu viện, liếc mắt một cái đều thấy, toàn bộ sân đều xanh um tươi tốt, nếu lại thêm mấy chậu hoa lớn, lại càng giống với sân nhà nội cô ở ngõ Hòe Bắc. Lúc cô đang đánh giá, vừa vặn có một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng quần đen bưng hai ly nước từ phòng bếp đi ra.
Nhìn ba người Tô Ngọc Kiều đứng ở cửa, phát ra nghi vấn:
"Cô là?”
Tô Ngọc cười duyên nói: "Xin chào, tôi là người nhà mới tới theo quân của phó đoàn trưởng Lục, muốn đến tìm Giang phu nhân hỏi chút chuyện, xin hỏi nơi này là nhà sư trưởng sao?“
“Ừ, chính là nơi này.”
Người nọ thấy Tô Ngọc Kiều trong tay xách đồ, phía sau còn có hai đứa nhỏ, vội vàng ra nhận dưa hấu, nghênh đón mấy người bọn họ đi vào.
Phu nhân sư trưởng tên là Giang Thanh, nghe nói trong nhà cũng là gia đình quân nhân, Tô Ngọc Kiều đang ở trong đầu tưởng tượng hình tượng của cô ấy, ai ngờ đi vào phòng khách vừa nhìn, đột nhiên còn có không ít người quen cũ cũng ở đây.
Hôm nay Trình Lệ mặc một bộ váy liền áo màu trắng hoa nhỏ, đây là chiều hôm trước cô vừa về tới phân quân khu liền chạy vào nội thành mua, nghe nói là kiểu dáng mới gần đây.