Sau khi viết xong cho người nhà mẹ đẻ, Tô Ngọc Kiều cũng viết viết một bức thư cho nhà chồng, chuẩn bị chờ hai ngày nữa đi thành phố tiện gửi thư luôn. Viết xong rồi, Tô Ngọc Kiều đá văng đôi dép lê, thả người sấp mặt xuống giường. Lúc thất thần lại không nhịn được lại nhớ tới Lục Kiêu, nghĩ tới anh nói tổng quân khu cũng có điện thoại, lúc rảnh rỗi anh sẽ gọi điện thoại cho cô, cũng không biết giờ phút này anh đã đến bên kia chưa?
Hiện tại cô muốn có một người để chia sẻ mình có một công việc, đáng tiếc bên cạnh lại không có người có thể tâm sự. 11 giờ bà Hảo tới gõ cửa hỏi cô buổi trưa muốn ăn cơm gì. Tô Ngọc Kiều lúc này mới lấy lại tinh thần, thay quần áo giày dép chuẩn bị đến trường đón Tiểu Bảo.
Bên kia Giang Thanh cũng giữ lời hứa, tới chiều vừa đi làm liền mang theo đơn xin nhậm chức của Tô Ngọc Kiều giao cho bộ phận hậu cần.
Chủ nhiệm Tằng của bộ phận hậu cần thu mua lúc trước là binh sĩ dưới trướng của sư trưởng, thấy cô tới đây bận rộn giữ người ngồi một lát rồi mới tới.
Trợ lý của anh bưng tới hai chén trà, chủ nhiệm Tằng đeo kính lên cầm lấy đơn xin Tô Ngọc Kiều viết xem thử, ấn tượng đầu tiên cũng là cảm thấy chữ người này viết rất rõ ràng rành mạch, sau đó theo tên nhìn xuống, Ồ! là sinh viên đại học.
“Chị Giang, đúng là chị thực sự tìm cho em một nhân tài không ngờ tới.”
Chủ nhiệm Tằng xem xong đơn xin nhậm chức, gật đầu hài lòng, sau đó xem qua lý lịch của Tô Ngọc Kiều.
Vốn dĩ quân nhân kết hôn với dân thường phải trải qua sự xét duyệt nghiêm ngặt, mọi người trong gia đình đều trong sạch, cho nên anh đọc lướt qua nhưng khi lật qua trang tiếp theo, tầm mắt đột nhiên dừng ở một chỗ nào đó.
Chủ nhiệm Tằng tháo kính mắt, cau mày quay đầu hỏi Giang Thanh:
"Chị Giang, chị đã đọc hồ sơ của cô ấy chưa, tôi cảm thấy lý lịch của cô ấy không thích hợp để tham gia bộ phận hậu cần?"
Giang Thanh sớm hiểu được điều này, cô lơ đễnh nâng chén trà lên nói:
"Nhìn rồi, không phải là nhà ngoại của cô ấy ra nước ngoài rồi sao, lúc trước khi xin kết hôn mọi người đều không tra ra vấn đề gì, đến chỗ anh sao lại không được?"
"Hơn nữa, không phải nhiều lần anh muốn kiếm người có bằng cấp cao sao? Đây chính là người có bằng cấp cao nhất trong khu nhà quân nhân chúng ta, anh Tằng à, anh còn đang chọn cái gì nữa vậy?"
Chủ nhiệm Tằng im lặng trong chớp mắt, nhìn ra cô che chở, cũng không muốn tranh luận với cô, chỉ nói: “Vậy được, tôi đưa tư liệu lên trước, về phần người có dùng hay không, còn phải xem ý của lãnh đạo cấp trên.”
“Chậc, quá phiền phức, đưa tới đưa lui làm mất thời gian, trước đây anh là người sốt sắng đầu tiên, hiện tại anh mới là người làm rắc rối vấn đề đó.” Giang Thanh bất mãn lại nói:
"Nếu thật sự không được, anh trả lại người cho tôi, nhân tài tốt như vậy các anh không cần thì tôi cũng không có bỏ đâu!”
“Chị cứ uống trà đi, bớt giận bớt giật.”
“Chúng ta không phải đều dựa theo quy định mà làm sao? Chỉ là mấy thủ tục phải làm thôi.” Chủ nhiệm Tằng vừa trấn an cô không hiểu nổi cơn tức, vừa nói thầm trong lòng, chưa bao giờ lại thấy sư trưởng lại có một người nhà như thế này.
“Được rồi, tôi cũng không làm khó anh, cứ như vậy đi, tôi còn có việc phải về trước, nhớ rõ sau khi thông qua mau chóng nói với tôi một tiếng.”
Chủ nhiệm Giang sửa ống tay áo, đứng lên nói thêm vài câu rồi rời đi. Để lại Chủ nhiệm Tằng hoàn toàn bối rối và tự hỏi điều này có ý nghĩa gì.