Lúc này An An đã hơn năm tháng tuổi, càng lớn càng đáng yêu, việc cô bé thích làm nhất bình thường là ngửa đầu nhìn mẹ. Đôi khi Tô Ngọc Kiều không chú ý, cô bé còn tự lật người lại gần mẹ, vì vậy, Lục Kiêu lại nâng cao hàng rào cũi của đứa trẻ lên. Mặc dù bây giờ đứa trẻ vẫn chưa biết bò, lật người cũng chỉ nhích được một chút, nhưng vẫn sợ An An lúc người lớn không chú ý sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Khi An An 4 tháng tuổi, theo lời khuyên của mẹ Trần Tiêu, Tô Ngọc Kiều đã đổi thành một ngày cho ti ba lần, sáng một lần, chiều một lần, cộng thêm một lần ti đêm.
Thời gian còn lại, sẽ pha cho An An sữa bột dành riêng cho trẻ sơ sinh mà Dương Mẫn đặc biệt mua từ nhà máy sữa bột ở thủ đô gửi về, hoặc cho cô bé ăn một chút thức ăn dặm.
Cũng nghe theo lời khuyên của mẹ Trần Tiêu, nói có thể cho trẻ ăn một chút bí đỏ nghiền, bột gạo hoặc trái cây nghiền, những thứ này tương đối dễ tiêu hóa đối với dạ dày của em bé.
An An lớn hơn một chút, bình thường vẫn thích đuổi theo bóng người, cô bé đặc biệt thích mẹ, sau đó là ba. Mỗi lần Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu vừa xuất hiện trước mắt cô bé là cô bé bắt đầu cười.
Đôi mắt cong cong khiến người ta nhìn vào chỉ muốn tan chảy.
Vì vậy, để cho người hàng xóm chỉ muốn có một đứa con gái nhưng không có mệnh làm ba con gái như Tống Trường Tinh phải ghen tị đến chảy cả nước miếng.
Còn lén lút muốn bàn với Lục Kiêu, định làm hôn ước cho hai nhà vì dù sao cậu ấy và em dâu không phải cũng là hôn ước từ nhỏ đấy thôi, anh ta không có con gái, nhưng có thể định trước cho hai đứa con trai nhà anh ta có một cô con dâu tương lai, như vậy tính ra không phải là anh ta cũng có con gái rồi sao.
Còn định cho đứa con trai nào, Tống Trường Tinh khoát tay một cái, không quan tâm nói để An An lớn lên tự chọn, thích anh trai thì gả cho anh trai, thích em trai thì đứa con dâu này sẽ gả cho em trai. Đối với điều này, Lục Kiêu chỉ nói với anh ta hai chữ, nằm mơ.
Tống Trường Tinh vẫn không từ bỏ, cười hì hì nói:"Không làm con dâu từ bé cũng được, vậy thì để An An nhà cậu làm con gái nuôi của tôi đi."
Mặc dù Trần Tiêu không ưa cái vẻ vô lại của chồng mình, nhưng cũng rất đồng ý với đề nghị nhận con gái nuôi. Cứ như vậy, nguyện vọng có con gái của Tống Trường Tinh cuối cùng cũng đạt được.
Sau đó từ ngày hôm đó, hễ rảnh rỗi là anh ta lại chạy đến xem An An, miệng luôn kêu:"Ba là ba nuôi, An An gọi ba nuôi đi."
Làm Lục Kiêu phiền không chịu được, chỉ muốn lôi anh ta ra sân tập võ quật cho anh ta hai cái.
Đến giữa cuối tháng chín, Lục Kiêu nhận được lệnh điều động, chuẩn bị đi đồn trú rồi.
Tô Ngọc Kiều không do dự gì, sắp xếp mọi thứ ở quân khu xong thì định đưa hai đứa con đi cùng anh. Lục Kiêu còn muốn khuyên cô:
"Môi trường bên đó không tốt, em ở lại đây đợi anh về đi."