Công việc của bà Hảo vừa mới được xác định, thì đến lượt con trai đi học, hôm nay Tô Ngọc Kiều xin nghỉ. Buổi sáng không có bà Hảo, cô không còn được ăn sáng có sẵn nữa, nhưng hôm nay may có Lục Kiêu ở đây, sáng nay anh cũng xin nghỉ một lúc, chuẩn bị cùng cô đưa cậu con trai đến trường.
Buổi sáng anh vẫn đi dẫn đội huấn luyện như thường lệ, sau khi kết thúc thì đến nhà ăn lấy bữa sáng, chạy một mạch về thì hai mẹ con vừa mới dậy. Án xong cháo trắng và trứng gà luộc mà Lục Kiêu lấy ở nhà ăn, Tô Ngọc Kiều lại kiểm tra cặp sách của Tiểu Bảo một lần nữa, rồi quay vào nhà soi gương chỉnh lại trang phục của mình, lúc này mới hài lòng dắt con trai ra khỏi nhà.
Nhà bên cạnh, Trương Mai hôm nay cũng đưa hai đứa con đến trường, hai nhà cùng nhau đi đến cổng trường tiểu học của quân đội mới tách ra.
Lớp mẫu giáo của Tiểu Bảo ở cạnh nhà trẻ, về cơ bản vẫn là giáo viên cũ, trong lớp chỉ có mười mấy đứa trẻ, hai vợ chồng đưa con vào lớp, ra ngoài nói với cô giáo vài câu, thế là lễ khai giảng coi như kết thúc.
Sau đó, Lục Kiêu lại về đoàn bộ bận rộn, Tô Ngọc Kiều xin nghỉ buổi sáng, sau khi ra khỏi trường liền tính toán đi đến hợp tác xã cung ứng của quân đội.
Cô định mua ít thức ăn, từ trưa hôm nay bắt đầu học nấu cơm.
Chuyển đến khu quân sự đến giờ, ngày nào Tô Ngọc Kiều cũng nhìn bà Hảo nấu cơm, cô cũng đã học được cách nhóm lửa, cũng tự thấy tay nghề nấu nướng có tiến bộ, trưa nay sẽ đích thân ra tay thử xem sao.
Các loại thực phẩm ở hợp tác xã cung ứng khá đầy đủ, sáng nay có lẽ vì mọi người đều bận đưa con đi khai giảng nên trên giá thịt vẫn còn khá nhiều thịt.
Cô chọn mua một khúc xương ống có thịt, thấy có gan heo cũng lấy một phần, ngoài ra còn mua thêm củ cải trắng, ớt xanh và khoai tây, nhà còn ít thức ăn, thế là đủ rồi.
Về đến nhà vẫn còn sớm, Tô Ngọc Kiều kẹp một cục than, chuẩn bị nhóm bếp trước, hầm xương ống.
Nhưng có những việc chỉ nhìn thôi thì thấy mình biết làm, đến khi thực hành mới biết mình còn kém xa. Tô Ngọc Kiều loay hoay mãi mà không nhóm được bếp, cuối cùng phải đợi Trương Mai về rồi sang nhà bên cạnh xin lửa. Trương Mai đi theo dạy cô:
"Sau này khi dùng thì mở lỗ thông hơi ở dưới này ra, không dùng thì đóng lại, cứ bốn năm tiếng lại thay một cục than mới, như vậy bếp sẽ không tắt."
Thôi, chưa ra trận đã hy sinh, vạn sự khởi đầu nan, Tô Ngọc Kiều tự động viên mình. Nhóm được bếp, cô liền đun nước chần xương ống, Ồ, đúng rồi, vẫn là Trương Mai chỉ cho cô, thịt trên xương ống có thể thái ra xào mà ăn, chần qua nước thì nước hầm sẽ trong hơn.
Loay hoay mãi, cuối cùng cũng hầm được nồi xương ống. Lúc này, Tô Ngọc Kiều đã nhận thức sâu sắc rằng trình độ nấu nướng của mình cần phải nâng cao, thế là cô bắt đầu chuẩn bị từ mười giờ sáng, cô không tin là đến khi con trai tan học mà cô không nấu được một bữa cơm.
Đến giữa trưa, Lục Kiêu vì không yên tâm về vợ con ở nhà, sau khi huấn luyện xong lại cầm hộp cơm đến nhà ăn lấy hai món chuẩn bị mang về nhà.
Vừa đến cửa nhà thì gặp Tiểu Bảo tan học về, hai cha con cùng nhau vào nhà.